Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Cô nhìn chằm chằm vào tay Hạ Minh đang nắm chặt nói: “Tôi đã hẹn ăn cơm với bạn rồi, không có rảnh dây dưa cùng anh.”

“Hủy đi là được.” Hạ Minh nói xong, chợt nghĩ tới điều gì, nhướng mày cười hỏi:”Sao, không hủy được chẳng lẽ là hẹn với tình nhân sao?”

Ngay khi vừa nói xong, chữ tình nhân nói ra từ trong miệng cậu ta.

Cố Trì trực tiếp đi từ công ty tới, không kịp thay bộ đồ âu phục ra, màu sắc của bộ đồ tối làm tôn lên khuôn mặt anh tú nhưng lại nghiêm nghị, vừa tiến vào trong đã thu hút biết bao ánh nhìn từ phía nữ giới.

Từ trước tới nay anh ấy đều không để ý những ánh mắt hâm mộ đó nhưng lần này thấy Thu Thanh Duy đang bị một người đàn ông dây dưa anh ấy không thể không quan tâm đến, tiến về phía trước hai ba bước, nắm cổ tay Hạ Minh giữ chặt, dùng lực tách hai người ra xa, sau đó liền kéo Thu Thanh Duy ra phía sau, còn bản thân tiến lên trước hoàn toàn dùng thân thể chắn lại.

“Vị tiên sinh này, anh tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì sao?” Vừa hỏi xong câu này, Cố Trì nhận ra đối phương trước mặt là ai, không khỏi sửng sốt: “Là cậu?”

Hạ Minh hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn Thu Thanh Duy đang được anh ấy khẩn trương ra sức bảo vệ, thái độ có vẻ như không khách khí cho lắm: “Anh Cố.”

Hai người chỉ gặp qua nhau khi cùng tham gia một hội nghị kinh doanh quốc tế ở Thủ đô, độ thân quen còn chưa đến mức cách xa nhau mười mét gật đầu chào.

Trước nay Thu Thanh Duy không hỏi chuyện kinh doanh thương trường, ông Thu luôn nuông chiều cô, tất nhiên cũng không muốn đem con gái đến tham gia những cuộc hội nghị nhàm chán như vậy, cho nên cô không có khả năng có thể tiếp xúc với Hạ Minh, bây giờ lại như vậy là chuyện như thế nào.

“Cậu Hạ.” Sắc mặt Cố Trì có chút không vui, lại hỏi lần nữa: “Cậu tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì sao?”

“Vợ chưa cưới?” Hạ Minh nhấn mạnh ba chữ này, vẻ mặt có chút đùa giỡn.

Cố Trì tưởng rằng cậu ta không biết, đang định giới thiệu, lại nghe thấy tiếng cười nhạo từ đối phương: “Hôn lễ của hai người tám trăm năm trước coi như không tính, xem tôi là kẻ ngốc, mọi tin tức gì đều không biết đến sao?”

Đôi mắt Cố Trì đột nhiên nhíu chặt.

Thu Thanh Duy vỗ vai anh ấy, nhỏ tiếng nói: “Ở thành phố Lạc có quen biết, anh ta điều tra em.”

Điều này không có gì lạ

“Được rồi Hạ Minh, người tôi đợi đã đến rồi, anh đi về đi. “Thu Thanh Duy cất tiếng đuổi khéo.”

“Chỉ có hai người?” Hạ Minh hỏi.

“Không được sao?” Thu Thanh Duy nhướng mày, nhích người chuẩn bị đi vào phòng, không có ý định để ý đến cậu ta.

Cậu ta biết Cố Trì là một đối thủ không hề dễ cạnh tranh nhưng chung quy là tình địch ngấp nghé người phụ nữ của cậu ta, Hạ Minh nào có thể dễ dàng an tâm để anh ấy với Thu Thanh Duy cùng nhau ăn cơm?

Cậu ta dang tay chặn đường, không cho cô đi: “Quay lại với người cũ chẳng có gì thú vị, người như anh ta nhìn thấy liền nhàm chán, cô với anh ta ở cùng nhau nhịn được bao nhiêu ngày?”

Thu Thanh Duy không thích vì loại hiểu lầm mập mờ này, nhưng nếu có thể thoát khỏi rắc rồi này thì hiểu lầm theo ý nghĩ của cậu ta cũng không phải là không được.

Bèn cố ý nói: “ Ai nói là người cũ không thú vị? Hơn nữa kết hôn không phải là tìm người ổn định chăm sóc gia đình sao? Người như anh phong lưu đa tình mới là người không đáng tin cậy.”

Hạ Minh cắn răng tức giận: “Cô theo tôi, tôi liền chấm dứt mọi thứ.”

“Thật ngại quá, tôi chính là thích kiểu người con trai nhà lành trong sáng thuần khiết.” Thu Thanh Duy trực tiếp ném cho cậu ta câu nói như kết án tử hình: “Loại người như anh nhất định đã bị dùng qua rồi, không được.”

Chết tiệt! Hạ Minh trước nay theo đuổi phụ nữ không cần dùng sức, hoặc là không cần theo đuổi, nhìn trúng ai liền cất tiếng đối phương tự động ngoan ngoãn bò lên giường. Đâu giống Thu Thanh Duy, cậu ta vứt bỏ sĩ diện theo đuổi cô, cô không những không đáp ứng, lại còn tỏ ra ghét bỏ!

“Thu Thanh Duy, cô vừa vừa phải phải thôi!”
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận