Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Nhưng rồi cũng làm được gì? Dù có là hình dạng của Niệm Niệm, suy cho cùng cô không phải là Niệm Niệm. Anh ấy không thể vì hình dáng này mà cưới cô, nhớ nhung một người con gái khác, anh ấy cũng không thể vì quá chú ý đến cảm nhận của bản thân mà ngăn cản cô yêu đương kết hôn, như vậy cũng thật quá ích kỷ.

Cho nên điều anh ấy có thể làm chính là tôn trọng cô, chúc phúc cô trong những khoảnh khắc tương lai.

Suy nghĩ thông điều này, trong lòng Cố Trì ngược lại cảm thấy thoải mái.

Anh ấy rót rượu vang cho hai người, nâng ly chạm vào ly của của chủ động nói: “Sau này lại gặp phải chuyện như thế, em có thể không cần bận tâm đến anh.”

Thu Thanh Duy nhấc ly lên chưa uống vội, đợi câu tiếp theo của anh ấy.

Cố Trì cũng không uống, anh ấy thong thả đem ly rượu bỏ xuống, chất lỏng màu đỏ thẫm phản chiếu khuôn mặt dịu dàng ấm áp của anh ấy, trong mắt hiện lên đều là sự tình cảm thâm tình đối với người phụ nữ anh ấy yêu duy nhất.

“Em đã vì Niệm Niệm làm bao nhiêu là chuyện, từ hôm nay trở đi hãy sống vì bản thân mình đi, làm chuyện mình thích, cùng người mình thương yêu đương, không cần có gánh nặng tâm lý gì cả.”

“Sao đột nhiên lại nói những lời này?” Thu Thanh Duy vừa hỏi xong đồng thời cũng nghĩ ra câu trả lời: “Là vì Hạ Minh? Anh nghĩ nhiều rồi, anh ta không phải người yêu lý tưởng của em, em với anh ta tuyệt đối không thể có chuyện gì với nhau.”

“Anh biết.” Cố Trì nói: “Anh ta chỉ là khiến tôi đột nhiên hiểu ra một số chuyện mà thôi.”

“Anh nói nghe thử xem?”

Lại nhìn khuôn mặt thẫn thờ, trầm ngâm ấy, người anh ấy thấy không còn là con người anh ấy thương nhớ nữa.

Cặp lông mày nhíu chặt của Cố Trì cuối cùng cũng dãn ra, cười nói với cô: “Thật ra trước đây anh vẫn luôn không biết làm sao để đối diện với em, luôn coi em thành Niệm Niệm? Nhưng cô rõ ràng không phải, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này liền xem em thành một người khác, lại không thể làm được gì …”

Chuyện phiền não này Thu Thanh Duy không phải không thể hiểu được, chỉ là cô cảm thấy, người như Cố Trì không nên học theo Cổ Tảo Phách chơi trò thế thân.

Quả nhiên, nhân vật nam phụ mà cô ngưỡng mộ nhất trong cuốn sách đã không làm cô thất vọng, rất nhanh liền nói —— “Vừa nãy anh đã nghĩ kĩ rồi, anh sẽ không xem em thành thế thân của Niệm Niệm nữa, điều này đối với em hay em ấy đều không xúc phạm.”

“Em là em, Niệm Niệm là Niệm Niệm.”

“Người anh yêu là em ấy, không phải là bóng dáng đẹp như tranh của em ấy.”

Thu Thanh Duy thực muốn khen anh ấy vài câu, khoảnh khắc nâng ly, trong l*иg ngực có chút chấn động nhẹ nước mắt ngay sau đó nước mắt liền không khống chế được mà chảy ra, giống như mưa liền mấy ngày, cuối cùng cũng buông bỏ được.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Thu Thanh Duy vẫn xem là bình tĩnh.

Cô đưa tay lên che đi tầm mắt kinh ngạc của Cố Trì, bình tĩnh để nước mắt tự do chảy xuống.

Trong lòng thở dài một tiếng.

Vì vậy Thu Niệm …

Cô có hối hận không?

“Em không sao chứ?” Một giọng nói lo lắng vang lên.

Thu Thanh Duy lấy khăn tay lau mặt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Không sao.”

Thấy Cố Trì vẫn cau mày, vì thế liền tiếp tục giải thích: “Có lẽ là cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt như anh, lại giống như ai đó vì Lục Cảnh Thâm đòi sống đòi chết sau đó liền hối hận.”

Cô chưa nói ra người ấy là ai, Cố Trì đã phản ứng ngay lập tức, trố mắt hỏi: “Em nói... Niệm Niệm sao?”

“Nếu không anh nghĩ em tự nhiên lại khóc như này sao?”

Nghĩ đến tình cảm của Niệm Niệm vẫn còn trong thân thể này, Cố Trì theo bản năng đứng dậy, bình tĩnh nhìn khuôn mặt của Thu Thanh Duy, mê man một hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Nếu... Niệm Niệm có thể nghe được lời nói của anh ….”

Thu Thanh Duy nhướng mắt lên nhìn anh: “Anh muốn nói với cô ấy chuyện gì sao?”

“Anh muốn nói …” Cố Trì chỉ nở một nụ cười nhạt, ấm áp nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện ở đây, anh sẽ coi nhà họ Thu là nhà của mình, sẽ nỗ lực giúp Thu thị kinh doanh thật tốt …”
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận