Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Thu Thanh Duy cố nén cảm giác ngượng ngùng nghe Cố lão gia hàn huyên nửa ngày, cuối cùng vẫn là Cố Trì lấy cớ rời đi, cuối cùng hai người mới có thể rời khỏi.
Đi ra ngoài hành lang tới đại sảnh, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực từ phía sau.
Cố Trì không được tự nhiên mà nới lỏng nơ, đối với Thu Thanh Duy nói: “Xin lỗi, có thể hôm nay ông nội vui mừng quá mức nên mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.”
“Quá vui mừng sao?” Thu Thanh Duy cảm thấy không phải như vậy, cô bưng hai ly sâm banh, đưa cho anh ấy một ly: “Sao em lại cảm thấy chủ ý ở trong lòng ông ấy chính là muốn anh kết hôn cùng với Thu Niệm?”
Vấn đề này, cô thật ra không đoán sai …
Lúc trước Niệm Niệm vẻ mặt tội lỗi mà nói cho anh ấy, bản thân đã có người mình thích, không có cách nào thực hiện hôn ước cùng với anh ấy, anh ấy cố nén khổ sở đáp ứng thỉnh cầu của cô. Sau khi ông cụ biết chuyện thì mắng anh ấy te tua, nói cháu dâu tốt như vậy đã không cần phải tranh giành lại còn chắp tay nhường cho người khác, quả thực dại dột hết thuốc chữa!
Cố Trì nắm chén rượu, thất thần trong chốc lát.
Anh ấy không muốn làm Niệm Niệm khó xử, mới có thể giấu tình cảm nhiều năm như vậy ở trong lòng, không thổ lộ, để cho cô ấy rời đi như vậy.
Hiện tại xem ra đúng là rất ngu xuẩn …
Ngay cả khi theo như lời Thu Thanh Duy, thế giới này chỉ là một quyển sách, Niệm Niệm chú định cùng Lục Cảnh Thâm ở bên nhau, anh ấy ít nhất cũng đã dốc hết sức tranh giành một lần, chẳng sợ kết quả vẫn như cũ là cự tuyệt, thì cũng tốt hơn hiện giờ, ngay cả cơ hội bị cự tuyệt cũng không có.
Uống xong ly sâm banh trong tay, Cố Trì định thần chuyển đề tài: “Không nói cái này, về phía ông nội anh sẽ ứng phó, sẽ không lại náo loạn làm cho em bị khó xử.”
“Không sao, em rất nhanh sẽ đến thủ đô, thời gian ở thành phố Phái sẽ không còn nhiều, khả năng cũng không có cơ hội nào chúc thọ ông nội anh, để cho người lớn vui vẻ một chút, em không sao cả.”
Thấy cô thông cảm như thế, Cố Trì nói tiếng cảm ơn, sau đó trầm mặc xuống, hỏi: “Chừng nào thì em khởi hành đi thủ đô?”
“Chắc mấy ngày tới.” Thu Thanh Duy tính toán thời gian, cô ở thành phố Phái hơn một tuần, nếu không giải quyết mọi chuyện xong xuôi ở thành phố Phái, trợ lý ở thành phố Lạc sợ là muốn gấp đến độ khóc thét.
Cô vừa nói vừa cụng chén rượu với Cố Trì: “Công ty Niệm Niệm giao cho anh.”
Vẫn là câu nói kia của anh ấy: “Được.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, liền thấy bóng dáng của trợ lý tiến về phía này ghé lỗ tai nhỏ giọng báo cáo với Cố Trì.
Cố Trì nghe xong, quay đầu nhìn về phía đại sảnh, nói: “Đã biết, cậu đi trước, tôi sẽ tới ngay.”
Hôm nay khách mời rất nhiều, Cố Trì làm chủ tiệc tự nhiên phải ra mặt tiếp đón, Thu Thanh Duy đã đoán được trợ lý là mời người, thấy Cố Trì còn đang tính tiếp tục nói chuyện với cô, liền nói chuyện này không cần thiết: “Anh vội thì đi đi, không cần phải quan tâm tới em.”
“Như vậy sao được? Em là khách anh mời đến.” Cố Trì không đồng ý.
Thu Thanh Duy cười chớp chớp mắt: “Những người khác không phải khách anh mời sao?”
Lời này Cố Trì đáp không lại, chỉ có thể nghẹn lời.
“Đi đi, em lại không phải trẻ con, còn có thể đi lạc trong yến tiệc được sao?” Thu Thanh Duy thúc giục.
Cố Trì không nhúc nhích: “Anh ở lại đây với em một lát.”
Thu Thanh Duy thấy không khuyên nhủ được anh ấy, đành nhún vai mặc kệ anh ấy, sau đó lo tìm đồ ăn cho chính mình, ngẫu nhiên đáp lại anh ấy một câu.
Phía bên kia, nhóm khách lớn đối với vợ chồng Cố thị trêu ghẹo: “Tình cảm của Cố công tử với Thu tiểu thư thật tốt, xem ra hỉ sự gần tới rồi?”
Ba Cố đưa mắt nhìn xa xa, thấy bộ dạng tha thiết của con trai, cười nói: “Chuyện của bọn trẻ, chúng tôi là người già nói sao được? Tùy theo bọn chúng thôi, có rượu mừng nhất định sẽ mời mọi người tới.”
Một bên, bà Cố lại cười đến vô cùng miễn cưỡng, giải thích nói: “Niệm Niệm đã lâu chưa đến đây, lúc trước thay đổi đột ngột nhanh như vậy, cho nên là anh trai tiểu Cố sẽ chiếu cố nhiều hơn. Còn chuyện đám cưới sắp tới … tôi là mẹ nó sao lại không biết?”
Dăm ba câu, đem quan hệ giữa Cố Trì cùng Thu Niệm kéo ra thật xa.
Đi ra ngoài hành lang tới đại sảnh, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực từ phía sau.
Cố Trì không được tự nhiên mà nới lỏng nơ, đối với Thu Thanh Duy nói: “Xin lỗi, có thể hôm nay ông nội vui mừng quá mức nên mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.”
“Quá vui mừng sao?” Thu Thanh Duy cảm thấy không phải như vậy, cô bưng hai ly sâm banh, đưa cho anh ấy một ly: “Sao em lại cảm thấy chủ ý ở trong lòng ông ấy chính là muốn anh kết hôn cùng với Thu Niệm?”
Vấn đề này, cô thật ra không đoán sai …
Lúc trước Niệm Niệm vẻ mặt tội lỗi mà nói cho anh ấy, bản thân đã có người mình thích, không có cách nào thực hiện hôn ước cùng với anh ấy, anh ấy cố nén khổ sở đáp ứng thỉnh cầu của cô. Sau khi ông cụ biết chuyện thì mắng anh ấy te tua, nói cháu dâu tốt như vậy đã không cần phải tranh giành lại còn chắp tay nhường cho người khác, quả thực dại dột hết thuốc chữa!
Cố Trì nắm chén rượu, thất thần trong chốc lát.
Anh ấy không muốn làm Niệm Niệm khó xử, mới có thể giấu tình cảm nhiều năm như vậy ở trong lòng, không thổ lộ, để cho cô ấy rời đi như vậy.
Hiện tại xem ra đúng là rất ngu xuẩn …
Ngay cả khi theo như lời Thu Thanh Duy, thế giới này chỉ là một quyển sách, Niệm Niệm chú định cùng Lục Cảnh Thâm ở bên nhau, anh ấy ít nhất cũng đã dốc hết sức tranh giành một lần, chẳng sợ kết quả vẫn như cũ là cự tuyệt, thì cũng tốt hơn hiện giờ, ngay cả cơ hội bị cự tuyệt cũng không có.
Uống xong ly sâm banh trong tay, Cố Trì định thần chuyển đề tài: “Không nói cái này, về phía ông nội anh sẽ ứng phó, sẽ không lại náo loạn làm cho em bị khó xử.”
“Không sao, em rất nhanh sẽ đến thủ đô, thời gian ở thành phố Phái sẽ không còn nhiều, khả năng cũng không có cơ hội nào chúc thọ ông nội anh, để cho người lớn vui vẻ một chút, em không sao cả.”
Thấy cô thông cảm như thế, Cố Trì nói tiếng cảm ơn, sau đó trầm mặc xuống, hỏi: “Chừng nào thì em khởi hành đi thủ đô?”
“Chắc mấy ngày tới.” Thu Thanh Duy tính toán thời gian, cô ở thành phố Phái hơn một tuần, nếu không giải quyết mọi chuyện xong xuôi ở thành phố Phái, trợ lý ở thành phố Lạc sợ là muốn gấp đến độ khóc thét.
Cô vừa nói vừa cụng chén rượu với Cố Trì: “Công ty Niệm Niệm giao cho anh.”
Vẫn là câu nói kia của anh ấy: “Được.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, liền thấy bóng dáng của trợ lý tiến về phía này ghé lỗ tai nhỏ giọng báo cáo với Cố Trì.
Cố Trì nghe xong, quay đầu nhìn về phía đại sảnh, nói: “Đã biết, cậu đi trước, tôi sẽ tới ngay.”
Hôm nay khách mời rất nhiều, Cố Trì làm chủ tiệc tự nhiên phải ra mặt tiếp đón, Thu Thanh Duy đã đoán được trợ lý là mời người, thấy Cố Trì còn đang tính tiếp tục nói chuyện với cô, liền nói chuyện này không cần thiết: “Anh vội thì đi đi, không cần phải quan tâm tới em.”
“Như vậy sao được? Em là khách anh mời đến.” Cố Trì không đồng ý.
Thu Thanh Duy cười chớp chớp mắt: “Những người khác không phải khách anh mời sao?”
Lời này Cố Trì đáp không lại, chỉ có thể nghẹn lời.
“Đi đi, em lại không phải trẻ con, còn có thể đi lạc trong yến tiệc được sao?” Thu Thanh Duy thúc giục.
Cố Trì không nhúc nhích: “Anh ở lại đây với em một lát.”
Thu Thanh Duy thấy không khuyên nhủ được anh ấy, đành nhún vai mặc kệ anh ấy, sau đó lo tìm đồ ăn cho chính mình, ngẫu nhiên đáp lại anh ấy một câu.
Phía bên kia, nhóm khách lớn đối với vợ chồng Cố thị trêu ghẹo: “Tình cảm của Cố công tử với Thu tiểu thư thật tốt, xem ra hỉ sự gần tới rồi?”
Ba Cố đưa mắt nhìn xa xa, thấy bộ dạng tha thiết của con trai, cười nói: “Chuyện của bọn trẻ, chúng tôi là người già nói sao được? Tùy theo bọn chúng thôi, có rượu mừng nhất định sẽ mời mọi người tới.”
Một bên, bà Cố lại cười đến vô cùng miễn cưỡng, giải thích nói: “Niệm Niệm đã lâu chưa đến đây, lúc trước thay đổi đột ngột nhanh như vậy, cho nên là anh trai tiểu Cố sẽ chiếu cố nhiều hơn. Còn chuyện đám cưới sắp tới … tôi là mẹ nó sao lại không biết?”
Dăm ba câu, đem quan hệ giữa Cố Trì cùng Thu Niệm kéo ra thật xa.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận