Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Cô bỏ ly về lại trên bàn, đôi mắt ngước lên nhìn bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của bà Cố: “Thấy cháu không vừa mắt, muốn cháu tránh xa con trai bác thì cứ việc trực tiếp nói thẳng, không cần thiết đem người đã mất vô câu chuyện này chứ?”
Nhận ra mình đã lỡ lời, bà Cố nhất thời có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại khí thế của người trưởng bối ra để bào chữa cho bản thân: “Không phải bác cố ý mạo phạm đến người mẹ đã mất của cháu, bác chỉ là đang nói đến lời nói của cháu vừa rồi không đúng, bác là người lớn tuổi, không lẽ không thể giáo huấn cháu hai ba câu sao?”
Không phù hợp? Thật là một lời bào chữa gượng ép.
Thu Thanh Duy cảm thấy thật buồn cười: “ Được, bác thích nói như thế nào thì nói như thế, cháu là đứa con gái mồ côi không được giáo dục xin đi trước, cáo từ.”
Cô đến đây là đã nể mặt Cố Trì lắm rồi, hơn nữa cô cũng đã chúc mừng sinh nhật Cố lão gia rồi, không nhất thiết tiếp tục ở đây cùng những người không quan trọng mà phí thời gian.
Sau khi nói xong cô quay đầu bỏ đi, bà Cố còn nghĩ cô sẽ tủi thân mà khóc cầu xin bà đáp ứng cho cô lại hoàn toàn không xảy ra! Thu Thanh Duy đi ngang qua bà một cách nhanh chóng,
Chuyện gì thế này? Thu Niệm muốn gả vào nhà họ Cố, không phải cô nên lấy lòng mẹ chồng là bà sao? Là vì EQ của cô quá thấp hay do cô ỷ vào tình yêu sâu đậm của Tiểu Trì dành cho cô mà tỏ ra cao ngạo ngay cả việc không để ý đến cách nhìn nhận của trưởng bối là bà đây?
Liên kết với những lời khi nãy của Lâm Mộ Vũ, bà Cố càng nghĩ càng cảm thấy đó là chuyện của sau này.
Nếu không phải Tiểu Trì thích cô nên cô không sợ gì vì có chỗ dựa rồi sao? Hôn ước do trưởng bối hai nhà định nên không phải nói hủy bỏ là hủy bỏ, bây giờ cô thất vọng với tên họ Lục kia liền chạy đến ăn vạ con trai của bà! Thậm chí, còn cướp vị hôn phu họ Trác, một chân đạp hai thuyền!
Không được! Bà nhất định phải nói rõ với Thu Niệm!
Sắc mặt bà Cố bình tĩnh, nhanh chóng đuổi theo.
Ở phía bên kia, Thu Thanh Duy đã đi qua năm chiếc cột được chạm khắc tinh xảo kiểu La Mã và sắp đi qua đại sảnh rời khỏi nhà họ Cố.
Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên từ sau cây cột đi ra, trên người mặc một bộ váy màu đỏ rượu vang, mái tóc đen dài xoăn rất quyến rũ, chỉ có điều tướng mạo sáng sủa nhưng ánh mắt lại không hiền lành, mở miệng ra đều là những câu châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là bà Lục của chúng ta, ôi bây giờ không nên gọi vậy nữa, phải thay đổi cách gọi cô là Thu tiểu thư rồi.”
Tại sao lại có những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhàm chán đến như vậy nhỉ?
Thu Thanh Duy không nhẫn nại mà cau mày, lạnh lùng hỏi một câu: “Cô là ai?”
Lâm Mộc Vũ ghen tỵ với cô đã nhiều năm rồi, vẫn luôn coi cô là đối thủ, cố gắng hết sức cạnh tranh với cô, kết quả người ta vốn dĩ không để tâm đến cô ấy dù chỉ một chút! Còn chuyện gì có thể xúc phạm hơn điều này chứ?
Lâm Mộc Vũ tức giận đến mức không màng đến lễ nghĩa, liền mở miệng mắng lại: “Thu Niệm cô đừng có giả ngốc với tôi! Lúc đầu giành vị hôn phu của tôi, kết quả lại không biết trân trọng, bây giờ lại đi giành vị hôn phu của Trác Tuyết, cô thật sự là đồ rẻ tiền mà!”
“Giành vị hôn phu của cô với Trác Tuyết?” đối mặt với những lời chỉ trích như này, Thu Thanh Duy cười, xem như cô chưa đọc kỹ cuốn tiểu thuyết, không biết tình tiết của cuốn sách này?: “Trưởng bối hai nhà Cố Thu tự mình định ước, tôi giành cái gì của cô?”
Thậm chí cô còn không có ấn tượng gì với người này, ước chừng trong tiểu thuyết ngay cả tên họ của những người qua đường cũng không xứng được nhắc tới, cư nhiên lại chạy đến chỗ cô giãy nảy lên.
Về phần chồng sắp cưới của Trác Tuyết …
“Giúp tôi chuyển lời tới Trác Tuyết, cô ta làm ơn trói chặt Hạ Minh lại, để tránh người này làm phiền đến tôi, tôi không có hứng thú kết hôn với một kẻ thích tự cao tự đại như tên khốn đó.”
Cô và Thu Niệm cũng khá lâu rồi không gặp mặt nhưng Lâm Mộc Vũ không ngờ rằng cô lại thay đổi nhiều thế, bóng dáng bông hoa nhỏ yếu ớt ngày trước hoàn toàn biến mất, người phụ nữ trước mặt giống như một thanh kiếm được mài sắc, sắc bén đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào liền chảy máu.
Nhận ra mình đã lỡ lời, bà Cố nhất thời có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại khí thế của người trưởng bối ra để bào chữa cho bản thân: “Không phải bác cố ý mạo phạm đến người mẹ đã mất của cháu, bác chỉ là đang nói đến lời nói của cháu vừa rồi không đúng, bác là người lớn tuổi, không lẽ không thể giáo huấn cháu hai ba câu sao?”
Không phù hợp? Thật là một lời bào chữa gượng ép.
Thu Thanh Duy cảm thấy thật buồn cười: “ Được, bác thích nói như thế nào thì nói như thế, cháu là đứa con gái mồ côi không được giáo dục xin đi trước, cáo từ.”
Cô đến đây là đã nể mặt Cố Trì lắm rồi, hơn nữa cô cũng đã chúc mừng sinh nhật Cố lão gia rồi, không nhất thiết tiếp tục ở đây cùng những người không quan trọng mà phí thời gian.
Sau khi nói xong cô quay đầu bỏ đi, bà Cố còn nghĩ cô sẽ tủi thân mà khóc cầu xin bà đáp ứng cho cô lại hoàn toàn không xảy ra! Thu Thanh Duy đi ngang qua bà một cách nhanh chóng,
Chuyện gì thế này? Thu Niệm muốn gả vào nhà họ Cố, không phải cô nên lấy lòng mẹ chồng là bà sao? Là vì EQ của cô quá thấp hay do cô ỷ vào tình yêu sâu đậm của Tiểu Trì dành cho cô mà tỏ ra cao ngạo ngay cả việc không để ý đến cách nhìn nhận của trưởng bối là bà đây?
Liên kết với những lời khi nãy của Lâm Mộ Vũ, bà Cố càng nghĩ càng cảm thấy đó là chuyện của sau này.
Nếu không phải Tiểu Trì thích cô nên cô không sợ gì vì có chỗ dựa rồi sao? Hôn ước do trưởng bối hai nhà định nên không phải nói hủy bỏ là hủy bỏ, bây giờ cô thất vọng với tên họ Lục kia liền chạy đến ăn vạ con trai của bà! Thậm chí, còn cướp vị hôn phu họ Trác, một chân đạp hai thuyền!
Không được! Bà nhất định phải nói rõ với Thu Niệm!
Sắc mặt bà Cố bình tĩnh, nhanh chóng đuổi theo.
Ở phía bên kia, Thu Thanh Duy đã đi qua năm chiếc cột được chạm khắc tinh xảo kiểu La Mã và sắp đi qua đại sảnh rời khỏi nhà họ Cố.
Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên từ sau cây cột đi ra, trên người mặc một bộ váy màu đỏ rượu vang, mái tóc đen dài xoăn rất quyến rũ, chỉ có điều tướng mạo sáng sủa nhưng ánh mắt lại không hiền lành, mở miệng ra đều là những câu châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là bà Lục của chúng ta, ôi bây giờ không nên gọi vậy nữa, phải thay đổi cách gọi cô là Thu tiểu thư rồi.”
Tại sao lại có những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhàm chán đến như vậy nhỉ?
Thu Thanh Duy không nhẫn nại mà cau mày, lạnh lùng hỏi một câu: “Cô là ai?”
Lâm Mộc Vũ ghen tỵ với cô đã nhiều năm rồi, vẫn luôn coi cô là đối thủ, cố gắng hết sức cạnh tranh với cô, kết quả người ta vốn dĩ không để tâm đến cô ấy dù chỉ một chút! Còn chuyện gì có thể xúc phạm hơn điều này chứ?
Lâm Mộc Vũ tức giận đến mức không màng đến lễ nghĩa, liền mở miệng mắng lại: “Thu Niệm cô đừng có giả ngốc với tôi! Lúc đầu giành vị hôn phu của tôi, kết quả lại không biết trân trọng, bây giờ lại đi giành vị hôn phu của Trác Tuyết, cô thật sự là đồ rẻ tiền mà!”
“Giành vị hôn phu của cô với Trác Tuyết?” đối mặt với những lời chỉ trích như này, Thu Thanh Duy cười, xem như cô chưa đọc kỹ cuốn tiểu thuyết, không biết tình tiết của cuốn sách này?: “Trưởng bối hai nhà Cố Thu tự mình định ước, tôi giành cái gì của cô?”
Thậm chí cô còn không có ấn tượng gì với người này, ước chừng trong tiểu thuyết ngay cả tên họ của những người qua đường cũng không xứng được nhắc tới, cư nhiên lại chạy đến chỗ cô giãy nảy lên.
Về phần chồng sắp cưới của Trác Tuyết …
“Giúp tôi chuyển lời tới Trác Tuyết, cô ta làm ơn trói chặt Hạ Minh lại, để tránh người này làm phiền đến tôi, tôi không có hứng thú kết hôn với một kẻ thích tự cao tự đại như tên khốn đó.”
Cô và Thu Niệm cũng khá lâu rồi không gặp mặt nhưng Lâm Mộc Vũ không ngờ rằng cô lại thay đổi nhiều thế, bóng dáng bông hoa nhỏ yếu ớt ngày trước hoàn toàn biến mất, người phụ nữ trước mặt giống như một thanh kiếm được mài sắc, sắc bén đến mức chỉ cần chạm nhẹ vào liền chảy máu.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận