Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
"Là cô ấy tuyệt tình hay là anh không biết xấu hổ, tôi nghĩ chính anh phải tự hiểu rõ điều đó." Bạc Nguyên Triệt đáng lẽ ra đã vào trong cabin, giờ anh lại xuất hiện ở đây.
Anh đứng bên cạnh Thu Thanh Duy, nét mặt đề phòng, không dấu được thái độ thù địch.
Nhìn thấy anh, Lục Cảnh Thâm nheo mắt lại, nhớ đến tài liệu bí mật mà anh ta mua được từ tay paparazzi, anh ta lên giọng châm chọc: "Thủ đoạn của cậu trong giới giải trí chỉ có thể lừa được Niệm Niệm, không qua mắt được tôi đâu! Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ rằng dụ dỗ cô ấy, thì tiền của Thu thị sẽ thuộc về cậu! Có tôi ở đây, cậu đừng hòng lấy được!"
Những lần gặp mặt trước đó, Bạc Nguyên Triệt vẫn chưa biết rõ thân phận của Thu Thanh Duy, anh tưởng rằng người này đúng thật là chồng cũ của cô, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên, đầu óc trở nên rối bời.
Bây giờ anh đã biết người này chính là tên tra nam mà Thu Thanh Duy ghét nhất, tất nhiên anh không còn cảm thấy căng thẳng khi nói chuyện nữa.
Anh ra vẻ lãng tử, tay ôm lấy bả vai của Thu Thanh Duy, kéo cô vào lòng ngực mình, làm ra vẻ vô cùng thân mật.
Nhìn thấy mắt của Lục Cảnh Thâm đỏ rực lên, ý cười trên môi anh càng nhiều hơn, hơi hơi nghiêng đầu, anh đặt cằm của mình lên trán Thu Thanh Duy, nới với anh ta: "Hết cách rồi, bây giờ người cô ấy thích là tôi, không phải anh. Hơn nữa, hai người đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy có liên quan gì đến anh à? Đừng có quá đề cao bản thân mình, chồng cũ."
Anh cố ý kéo dài hai từ cuối ra.
Đầy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thu Thanh Duy thật ra cũng không thích loại kịch bản trẻ con này, nhưng có thể chọc tức tên tra nam đó, cô cũng vui vẻ hợp tác vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào cổ anh, nói với giọng mệt mỏi: "Tôi thích A Triệt, A Triệt làm tôi thấy rất hạnh phúc, cho dù đem cả Thu thị cho anh ấy thì có sao đâu? Ít nhất là anh ấy không giống anh, đem tình nhân đến trước mặt tôi ra oai."
Biết rõ cô chỉ đang diễn kịch nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn vì câu nói "Tôi thích A Triệt" mà tim đập loạn xạ.
Nhưng hình tượng lãng tử không thể sụp đổ, anh cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là hơi nóng từ lỗ tai đang truyền đến cổ, đỏ ửng hết cả lên.
Lục Cảnh Thâm cách khá xa nên không nhìn thấy, nhưng Thu Thanh Duy đang dựa sát vào người anh có thể nhìn rõ được điều đó, cô nhếch môi cười thầm, nói nhỏ vào tai anh, tinh nghịch nói: "Này! anh có muốn tiếp thêm chút lửa không, hôn trước mặt anh ta thử xem?"
Hôn … hôn thử xem?
Lúc này, tim của Bạc Nguyên Triệt đập nhanh đến mất cảm giác, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi môi hơi hé mở lấp lánh ánh nước, đẹp đến mức khiến anh cảm thấy choáng váng.
Hình tượng lãng tử không thể giữ được nữa, sợ mình thật sự nhịn không nổi nữa mà hôn cô, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, đẩy nhẹ cô cách xa mình một chút, giọng nói khàn khàn mang theo chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duy, đừng quậy nữa..."
Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình, Lục Cảnh Thâm muốn tức điên lên rồi.
Nếu không phải trước mặt có hai nữ tiếp viên đang chặn đường, anh ta đã sớm lao thẳng vào máy bay, tách đôi nam nữ đang dính chặt nhau ra!
Nhưng mà cái gì anh ta cũng không thể làm.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mà hắn yêu đang cùng người đàn ông khác ôm nhau đi vào cabin, vô tình để anh ta lại phía sau.
Khoảnh khắc cánh cửa cabin đóng lại, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, Thu Niệm không còn ngoan ngoãn nghe lời toàn tâm toàn ý vì anh ta nữa, bây giờ anh ta không thể làm gì được cô nữa …
Vào trong cabin, hai người vẫn còn ôm chặt lấy nhau.
Cô tiếp viên xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu, cô nhìn xuống dưới đất nói lời chào mừng, sau đó cô đỏ mặt và bước sang bên cạnh.
Thấy người đàn ông bên cạnh còn đang ngẩn người, Thu Thanh Duy chạm nhẹ vào khủy tay anh một cái, nhàn nhã hỏi: "Anh định ôm tôi đến khi nào?"
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới hoàn hồn trở lại, anh buông cô ra như bị điện giật, vòng tay trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo, anh vội vàng thu tay lại, trong lòng có chút tiếc nuối, sớm biết như vậy thì lúc nãy anh đã chấp nhận lời đề nghị hôn của cô, cơ hội tốt như vậy không biết khi nào mới có được.
Thu Thanh Duy không biết cái tên ngớ ngẩn này đang thầm nghĩ đến chuyện đó, sau khi cô ngồi xuống liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Cảnh Thâm vẫn còn đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, một bộ dạng rất si tình.
Nét mặt của Thu Thanh Duy không thay đổi dời mắt qua nơi khác.
Bạc Nguyên Triệt cũng nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa sổ, anh cầm lấy chiếc chăn mỏng và tách trà ấm mà tiếp viên đưa cho, im lặng một lát, nhịn không được hỏi cô: "Tại sao em không nói cho Lục Cảnh Thâm biết em không phải Thu Niệm? Có như vậy anh ta mới không tiếp tục làm phiền tới em nữa.
Cái này, Thu Thanh Duy cũng đã từng nghĩ tới.
Nhưng —
Anh đứng bên cạnh Thu Thanh Duy, nét mặt đề phòng, không dấu được thái độ thù địch.
Nhìn thấy anh, Lục Cảnh Thâm nheo mắt lại, nhớ đến tài liệu bí mật mà anh ta mua được từ tay paparazzi, anh ta lên giọng châm chọc: "Thủ đoạn của cậu trong giới giải trí chỉ có thể lừa được Niệm Niệm, không qua mắt được tôi đâu! Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ rằng dụ dỗ cô ấy, thì tiền của Thu thị sẽ thuộc về cậu! Có tôi ở đây, cậu đừng hòng lấy được!"
Những lần gặp mặt trước đó, Bạc Nguyên Triệt vẫn chưa biết rõ thân phận của Thu Thanh Duy, anh tưởng rằng người này đúng thật là chồng cũ của cô, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên, đầu óc trở nên rối bời.
Bây giờ anh đã biết người này chính là tên tra nam mà Thu Thanh Duy ghét nhất, tất nhiên anh không còn cảm thấy căng thẳng khi nói chuyện nữa.
Anh ra vẻ lãng tử, tay ôm lấy bả vai của Thu Thanh Duy, kéo cô vào lòng ngực mình, làm ra vẻ vô cùng thân mật.
Nhìn thấy mắt của Lục Cảnh Thâm đỏ rực lên, ý cười trên môi anh càng nhiều hơn, hơi hơi nghiêng đầu, anh đặt cằm của mình lên trán Thu Thanh Duy, nới với anh ta: "Hết cách rồi, bây giờ người cô ấy thích là tôi, không phải anh. Hơn nữa, hai người đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy có liên quan gì đến anh à? Đừng có quá đề cao bản thân mình, chồng cũ."
Anh cố ý kéo dài hai từ cuối ra.
Đầy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thu Thanh Duy thật ra cũng không thích loại kịch bản trẻ con này, nhưng có thể chọc tức tên tra nam đó, cô cũng vui vẻ hợp tác vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào cổ anh, nói với giọng mệt mỏi: "Tôi thích A Triệt, A Triệt làm tôi thấy rất hạnh phúc, cho dù đem cả Thu thị cho anh ấy thì có sao đâu? Ít nhất là anh ấy không giống anh, đem tình nhân đến trước mặt tôi ra oai."
Biết rõ cô chỉ đang diễn kịch nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn vì câu nói "Tôi thích A Triệt" mà tim đập loạn xạ.
Nhưng hình tượng lãng tử không thể sụp đổ, anh cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là hơi nóng từ lỗ tai đang truyền đến cổ, đỏ ửng hết cả lên.
Lục Cảnh Thâm cách khá xa nên không nhìn thấy, nhưng Thu Thanh Duy đang dựa sát vào người anh có thể nhìn rõ được điều đó, cô nhếch môi cười thầm, nói nhỏ vào tai anh, tinh nghịch nói: "Này! anh có muốn tiếp thêm chút lửa không, hôn trước mặt anh ta thử xem?"
Hôn … hôn thử xem?
Lúc này, tim của Bạc Nguyên Triệt đập nhanh đến mất cảm giác, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi môi hơi hé mở lấp lánh ánh nước, đẹp đến mức khiến anh cảm thấy choáng váng.
Hình tượng lãng tử không thể giữ được nữa, sợ mình thật sự nhịn không nổi nữa mà hôn cô, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, đẩy nhẹ cô cách xa mình một chút, giọng nói khàn khàn mang theo chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duy, đừng quậy nữa..."
Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình, Lục Cảnh Thâm muốn tức điên lên rồi.
Nếu không phải trước mặt có hai nữ tiếp viên đang chặn đường, anh ta đã sớm lao thẳng vào máy bay, tách đôi nam nữ đang dính chặt nhau ra!
Nhưng mà cái gì anh ta cũng không thể làm.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mà hắn yêu đang cùng người đàn ông khác ôm nhau đi vào cabin, vô tình để anh ta lại phía sau.
Khoảnh khắc cánh cửa cabin đóng lại, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, Thu Niệm không còn ngoan ngoãn nghe lời toàn tâm toàn ý vì anh ta nữa, bây giờ anh ta không thể làm gì được cô nữa …
Vào trong cabin, hai người vẫn còn ôm chặt lấy nhau.
Cô tiếp viên xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu, cô nhìn xuống dưới đất nói lời chào mừng, sau đó cô đỏ mặt và bước sang bên cạnh.
Thấy người đàn ông bên cạnh còn đang ngẩn người, Thu Thanh Duy chạm nhẹ vào khủy tay anh một cái, nhàn nhã hỏi: "Anh định ôm tôi đến khi nào?"
Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới hoàn hồn trở lại, anh buông cô ra như bị điện giật, vòng tay trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo, anh vội vàng thu tay lại, trong lòng có chút tiếc nuối, sớm biết như vậy thì lúc nãy anh đã chấp nhận lời đề nghị hôn của cô, cơ hội tốt như vậy không biết khi nào mới có được.
Thu Thanh Duy không biết cái tên ngớ ngẩn này đang thầm nghĩ đến chuyện đó, sau khi cô ngồi xuống liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Cảnh Thâm vẫn còn đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, một bộ dạng rất si tình.
Nét mặt của Thu Thanh Duy không thay đổi dời mắt qua nơi khác.
Bạc Nguyên Triệt cũng nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa sổ, anh cầm lấy chiếc chăn mỏng và tách trà ấm mà tiếp viên đưa cho, im lặng một lát, nhịn không được hỏi cô: "Tại sao em không nói cho Lục Cảnh Thâm biết em không phải Thu Niệm? Có như vậy anh ta mới không tiếp tục làm phiền tới em nữa.
Cái này, Thu Thanh Duy cũng đã từng nghĩ tới.
Nhưng —
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận