Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Anh mới không muốn người con gái anh thương bị mắng chửi vô cớ bởi vì anh, việc này có khác gì chuyện đâm một nhát dao vào tim anh?

Nghe anh nói, Tô Ngạn cũng hiểu ra: "Vậy thì cậu hãy thể ghi lại toàn bộ quá trình chị Duy giành chức vô địch cho chúng tôi xem đi. Bây giờ tôi đang cùng Quý Ninh bay qua đó. Chúng tôi không thể xem được trận đấu, vậy chúng tôi có thể tham dự tiệc mừng rồi."

Biết những thời khắc quan trọng như vậy, mấy người Tô Ngạn cũng muốn đồng hành bên cạnh với Tiểu Duy để chứng kiến sự thành công của cô, gửi lời chúc phúc càng sớm càng tốt. Nhưng nếu hai vị kia đến đây, thời gian hiếm hoi anh với Tiểu Duy được ở cạnh nhau không phải là bị lãng phí sao? Vậy nên anh ấp úng tìm cớ không cho người đến đây.

Anh em làm việc cùng nhau nhiều năm, cậu ấy còn không biết những tính toán này của Bạc Nguyên Triệt sao?

Tô Nhan cười nhạt vạch trần: "Cậu muốn độc chiếm chị Duy chứ gì? Cậu nằm mơ đi!"

Video bị cúp.

Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, đầu lưỡi khó chịu chạm vào gò má, rồi gửi một gói biểu tượng cảm xúc “ngón giữa” sang.

...

Các tay đua vào vị trí và cuộc đua chính thức bắt đầu.

Một tiếng đếm ngược vang lên trên loa phát thanh:

"nfidence..."

Thu Thanh Duy bình tĩnh, tập trung vào đường đua phía trước. Đây là cuộc thi đầu tiên khi cô trở lại đường đua, cô chỉ có thể thắng không được phép thể thua.

"sits..."

Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm vào xe của Thu Thanh Duy, yết hầu của anh cũng chuyển động từ từ.

Tiểu Duy …

Cố lên …

"struggle..."

Bóng dáng Hạ Minh vội vã tiến vào nhà thi đấu, vì chạy suốt một quãng đường nên cậu ta thở hổn hển, nếu không theo dõi vòng bạn bè của Phạm Phi Bằng thì suýt chút nữa cậu ta đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng trong trận thi đấu của Thu Thanh Duy rồi.

Nhìn qua đám đông, sau khi tìm kiếm trong một dãy xe đua, cuối cùng cũng dừng lại trên người Thu Thanh Duy.

Không biết hôm nay cô có đem đến cho cậu ta một bất ngờ không nữa.

"fight!"

Một âm vang cực lớn, 19 chiếc xe đua lao ra cùng lúc...

19 chiếc xe đến từ 10 đội xe, 9 đội còn lại đều muốn đưa thành viên của mình vào thi hết, chỉ có đội của Thu Thanh Duy đưa một mình cô ra xuất chiến.

Cuộc đua chỉ mới bắt đầu, không ai có thể biết trước được điều gì.

Phạm Phi Bằng hai chân bắt chéo cùng với mấy người bạn của hắn ta cười nhạo Thu Thanh Duy đơn thương độc mã tiến vào giới đua xe này: "Thế này cũng quá mất mặt rồi, chắc không tìm được tay đua nào nên mới phải đích thân ra trận. Cậu nói cái người phụ nữ này, có biết cái gì đâu! "

Người bạn bên cạnh cũng nói: "Vừa rồi nhìn từ xa, không nhìn được kỹ khuôn mặt nhưng dáng người cũng rất tốt, nếu không thì anh Phạm hãy thương hoa tiếc ngọc mà cho cô ấy mượn mấy người nhỉ? Nói không chừng người ta sẽ cảm động đến mức lập tức đủ tư cách cùng anh chơi “xe” rồi. "

Phạm Phi Bằng giễu cợt nói: "Ông đây mà thiếu phụ nữ sao? Tôi cho cô ta mượn tay đua tốt như vậy chỉ để ngủ với cô ta. Vậy ông đây thiệt lớn rồi!"

Trong khi họ nói chuyện, trên đường đua đã có những khoảng cách được kéo dài.

Đội đua của Phạm Phi Bằng từ trước tới nay luôn thắng ở sự ổn định nên anh ta cũng không lo lắng gì cả, trong khi trò chuyện anh ta không xem kỹ trận đấu, nhưng những người bạn của anh ta thấy có điều gì đó không ổn nên đã kéo tay anh ta lại để anh ta mau nhìn xem.

"Ngạc nhiên cái gì? Như thế nào mà cô ta lại ở phía trước vậy? Cô ta đi sau đội của chúng ta hàng chục vòng sao?" Phạm Phi Bằng đang chế nhạo, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình cuộc đua trên màn hình, biểu cảm của anh ta đột ngột thay đổi: "Mẹ kiếp! Làm sao cô ta có thể dẫn trước nhiều như vậy? "

Chỉ chưa đầy một phút, Thu Thanh Duy đã chạy được 26 vòng, đứng đầu trong bảng xếp hạng.

"Tốc độ này... cô ấy cũng có thể ung dung thoải mái trong F1* rồi..." Những người bạn bên cạnh kinh ngạc.

*F1: Cuộc thi đua xe Formula 1.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận