Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Bộ dạng chật vật của bản thân lại bị nhìn thấy, Hạ Minh mặt mày ủ rũ, không giữ được chút thể diện, phất cánh tay đang đỡ mình, thuận miệng giải thích: “Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, đừng làm lớn chuyện lên.”
Wow! Đây mà là cuộc cãi vã của vợ chồng sao? Người phụ nữ đó hoàn toàn đem cậu ta đ è xuống mặt đất ra sức đánh! Còn công khai đi bên cạnh tên nɠɵạı ŧìиɧ!
Vẻ mặt Phạm Phi Bằng biểu thị không thể tin nổi: “Người anh em, có phải đầu của cậu bị hỏng rồi không? Người phụ nữ kia đều là đè đầu cưỡi cổ, vừa rồi tại sao cậu không đánh chết cô ta đi?”
Câu nói này nếu là trước kia nghe rất bình thường, nhưng bây giờ lại cực kỳ chói tai, Hạ Minh giơ tay lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phạm Phi Bằng.
“Đây là chuyện của tôi, cậu đừng quản, hiểu chưa?”
Phạm Phi Bằng ngoài miệng nói được, trong tâm rốt cuộc vẫn tức mình không bỏ qua được, nhìn chằm chằm về phía Thu Thanh Duy rời đi, quyết định tìm cơ hội thay người anh em của mình dạy giỗ thật tốt người phụ nữ không biết trời cao đất dày này.
Phòng thay đồ trường đua.
Thu Thanh Duy đem rượu tới, thấy Bạc Nguyên Triệt đứng ngây ngốc nhìn, cô liền giơ chân đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu: “Ngồi xuống.”
Vừa rồi vì quá nông nổi mà quên đi mất rằng có nhiều phóng viên đang xung quanh, khẩu trang kính râm rơi xuống cũng không thèm để ý, lần này Bạc Nguyên Triệt mới ý thức được họa mình gây ra.
Vẻ mặt anh ta ủ rũ, nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại có lẽ anh cũng không khống chế được việc đánh Hạ Minh.
Đàn ông ở phương diện tán tỉnh, trời sinh bản năng bản tính dã thú trong người, dù có đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán cũng phải giữ lấy vợ, càng huống hồ đó là người con gái mình yêu.
Anh không hối hận chuyện cùng tình địch đánh nhau, chỉ là hối hận không để ý nơi đang ở, để cho ký giả chụp được, đoán chừng điều này sẽ gây không ít bất lợi cho cô.
Thấy cô không những không trách cứ, lại còn giúp anh xử lý vết thương, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy bản thân không xứng.
Vì vậy lắc đầu nói không cần: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì.”
Thu Thanh Duy mở nắp ra, thấm ướt tăm bông, cũng không nói gì, chỉ đơn thuần ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn anh ta một cái, khẩu khí đó cũng đủ khiến Bạc Nguyên Triệt giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn phục tùng.
Anh đi đến bên ghế rồi ngồi xuống.
Giây tiếp theo, khóe môi bị đè lên một miếng bông lạnh lẽo, đau đến nỗi anh phải hít một hơi sâu.
Thu Thanh Duy giảm lực lại, đem những vết thương khác trên mặt anh xử lý xong cùng lúc, lúc này mới nhẹ giọng răn dạy: “Loại người đầu óc trẻ con như vậy mà anh cũng chấp nhặt sao? Thật là ấu trĩ!”
Bạc Nguyên Triệt có chút tủi thân: “Anh ta dập nát hoa tôi tặng em rồi …”
“Không phải anh cũng làm dập nát hoa của anh ta sao?”
Cô chỉ ra điểm đó, Bạc Nguyên Triệt trở nên nghẹn giọng.
Hình như … không có vấn đề gì?
“Lần sau nếu anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh coi như không biết, đây mới là biểu hiện của một người đàn ông đích thực.”
Lời này có chút đau lòng.
Bạc Nguyên Triệt ngẩng đầu, trong ánh mắt phản chiếu lên hình ảnh toàn bộ khuôn mặt trong trẻo của người đàn ông, phát hiện ra sự buồn bực, hình như đúng là anh nhìn có chút trẻ con.
Thu Thanh Duy bước vào phòng thay đồ.
Anh cáu kỉnh đi đi lại lại vài vòng tại chỗ, nhìn qua bức rèm cửa ngăn, nghẹn một lúc lâu, nhịn không được hỏi: "Em thích dáng vẻ trưởng thành sao?”
Giây tiếp theo tấm rèm vải bị kéo ra, Thu Thanh Duy đã thay xong quần áo đứng ở đó, cô cười nửa miệng nhìn anh: "Anh đoán xem."
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Thu Thanh Duy đi ra ngoài, bước thẳng đến trước mặt anh, một tay giơ lên lướt qua anh rồi chống lên bàn, hơi nghiêng người về phía anh, đem anh vòng ở giữa cô và bàn.
Trái tim Bạc Nguyên Triệt tự nhiên gia tăng nhịp đập, yết hầu lặng lẽ đưa lên đưa xuống, lắp bắp nói: “Sao … sao vậy?”
Anh không biết rằng biểu hiện của bản thân lúc này giống như một thiếu nữ mới biết yêu, ngại ngùng duyên dáng, kiều diễm ngon lành.
Thu Thanh Duy nhịn không được thế là nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, lại nghiêng vài phần về phía anh, tiến lại gần hơn, lúc nói chuyện, hô hấp liền đẩy đến đúng môi anh, ái muội cơ hồ muốn tan chảy anh.
Bàn tay đang buông thõng bên cạnh bỗng nắm chặt, giống như đang cố nắm lấy trái tim đang đập thình thịch, thịch thịch cứ như vậy mà đánh vào lòng bàn tay.
Tư thế này, khiến người khác không hiểu lầm cũng khó.
Wow! Đây mà là cuộc cãi vã của vợ chồng sao? Người phụ nữ đó hoàn toàn đem cậu ta đ è xuống mặt đất ra sức đánh! Còn công khai đi bên cạnh tên nɠɵạı ŧìиɧ!
Vẻ mặt Phạm Phi Bằng biểu thị không thể tin nổi: “Người anh em, có phải đầu của cậu bị hỏng rồi không? Người phụ nữ kia đều là đè đầu cưỡi cổ, vừa rồi tại sao cậu không đánh chết cô ta đi?”
Câu nói này nếu là trước kia nghe rất bình thường, nhưng bây giờ lại cực kỳ chói tai, Hạ Minh giơ tay lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phạm Phi Bằng.
“Đây là chuyện của tôi, cậu đừng quản, hiểu chưa?”
Phạm Phi Bằng ngoài miệng nói được, trong tâm rốt cuộc vẫn tức mình không bỏ qua được, nhìn chằm chằm về phía Thu Thanh Duy rời đi, quyết định tìm cơ hội thay người anh em của mình dạy giỗ thật tốt người phụ nữ không biết trời cao đất dày này.
Phòng thay đồ trường đua.
Thu Thanh Duy đem rượu tới, thấy Bạc Nguyên Triệt đứng ngây ngốc nhìn, cô liền giơ chân đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu: “Ngồi xuống.”
Vừa rồi vì quá nông nổi mà quên đi mất rằng có nhiều phóng viên đang xung quanh, khẩu trang kính râm rơi xuống cũng không thèm để ý, lần này Bạc Nguyên Triệt mới ý thức được họa mình gây ra.
Vẻ mặt anh ta ủ rũ, nhưng nếu thời gian quay ngược trở lại có lẽ anh cũng không khống chế được việc đánh Hạ Minh.
Đàn ông ở phương diện tán tỉnh, trời sinh bản năng bản tính dã thú trong người, dù có đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán cũng phải giữ lấy vợ, càng huống hồ đó là người con gái mình yêu.
Anh không hối hận chuyện cùng tình địch đánh nhau, chỉ là hối hận không để ý nơi đang ở, để cho ký giả chụp được, đoán chừng điều này sẽ gây không ít bất lợi cho cô.
Thấy cô không những không trách cứ, lại còn giúp anh xử lý vết thương, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy bản thân không xứng.
Vì vậy lắc đầu nói không cần: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì.”
Thu Thanh Duy mở nắp ra, thấm ướt tăm bông, cũng không nói gì, chỉ đơn thuần ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn anh ta một cái, khẩu khí đó cũng đủ khiến Bạc Nguyên Triệt giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn phục tùng.
Anh đi đến bên ghế rồi ngồi xuống.
Giây tiếp theo, khóe môi bị đè lên một miếng bông lạnh lẽo, đau đến nỗi anh phải hít một hơi sâu.
Thu Thanh Duy giảm lực lại, đem những vết thương khác trên mặt anh xử lý xong cùng lúc, lúc này mới nhẹ giọng răn dạy: “Loại người đầu óc trẻ con như vậy mà anh cũng chấp nhặt sao? Thật là ấu trĩ!”
Bạc Nguyên Triệt có chút tủi thân: “Anh ta dập nát hoa tôi tặng em rồi …”
“Không phải anh cũng làm dập nát hoa của anh ta sao?”
Cô chỉ ra điểm đó, Bạc Nguyên Triệt trở nên nghẹn giọng.
Hình như … không có vấn đề gì?
“Lần sau nếu anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh coi như không biết, đây mới là biểu hiện của một người đàn ông đích thực.”
Lời này có chút đau lòng.
Bạc Nguyên Triệt ngẩng đầu, trong ánh mắt phản chiếu lên hình ảnh toàn bộ khuôn mặt trong trẻo của người đàn ông, phát hiện ra sự buồn bực, hình như đúng là anh nhìn có chút trẻ con.
Thu Thanh Duy bước vào phòng thay đồ.
Anh cáu kỉnh đi đi lại lại vài vòng tại chỗ, nhìn qua bức rèm cửa ngăn, nghẹn một lúc lâu, nhịn không được hỏi: "Em thích dáng vẻ trưởng thành sao?”
Giây tiếp theo tấm rèm vải bị kéo ra, Thu Thanh Duy đã thay xong quần áo đứng ở đó, cô cười nửa miệng nhìn anh: "Anh đoán xem."
Bạc Nguyên Triệt: “...”
Thu Thanh Duy đi ra ngoài, bước thẳng đến trước mặt anh, một tay giơ lên lướt qua anh rồi chống lên bàn, hơi nghiêng người về phía anh, đem anh vòng ở giữa cô và bàn.
Trái tim Bạc Nguyên Triệt tự nhiên gia tăng nhịp đập, yết hầu lặng lẽ đưa lên đưa xuống, lắp bắp nói: “Sao … sao vậy?”
Anh không biết rằng biểu hiện của bản thân lúc này giống như một thiếu nữ mới biết yêu, ngại ngùng duyên dáng, kiều diễm ngon lành.
Thu Thanh Duy nhịn không được thế là nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, lại nghiêng vài phần về phía anh, tiến lại gần hơn, lúc nói chuyện, hô hấp liền đẩy đến đúng môi anh, ái muội cơ hồ muốn tan chảy anh.
Bàn tay đang buông thõng bên cạnh bỗng nắm chặt, giống như đang cố nắm lấy trái tim đang đập thình thịch, thịch thịch cứ như vậy mà đánh vào lòng bàn tay.
Tư thế này, khiến người khác không hiểu lầm cũng khó.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận