Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Thu Thanh Duy rất tự nhiên đưa tay ra đón, khoảnh khắc vừa cúi đầu nhìn thì một chữ “Duy” được viết tay đập vào mắt cô, màu hồng xinh đẹp bao quanh tỏa ra không khí của tâm hồn thiếu nữ.

Đồng thời lúc ấy, giọng một người đàn ông căng thẳng vang lên: “Ban đầu em muốn giúp anh tham khảo bìa ngoài album, anh không cho, đây chính là nguyên nhân.”

Thu Thanh Duy ngẩng đầu, cố ý hỏi: “Nguyên nhân gì?”

Chỉ nhìn thấy yết hầu gần trong gang tấc nhấp nhô không ngừng, âm thanh phát ra vừa run run rẩy vừa khàn đặc: “Tên album chính là tên của em …”

“Vậy nên …” Thu Thanh Duy nhướng mày, nhìn rõ mồn một sự ngượng ngùng trên khuôn mặt anh.

“Thế nên …” Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, nhìn thẳng vào mắt cô với tư thế được ăn cả ngã về không: “Thế nên, đây chính là tâm ý của anh!”

Ngẩng đầu, những lời nói tiếp theo từ não anh tuôn ra như suối: “Mặc dù con người anh rất ấu trĩ, không tiền không xuất thân, chỉ là một tên ca sĩ quèn, căn bản không xứng với em … Anh cũng biết mình không nên hi vọng hão huyền nhưng …”

Cảm giác thích một ai đó là không thể khống chế được …

Đến khi anh nhận ra tình cảm của mình thì bản thân đã chìm sâu trong đó rồi.

“Anh vẫn muốn nỗ lực thử xem, một lần tỏ tình không thể khiến em rung động, vậy thì tỏ tình lần hai, lần ba, lần bốn … Dù gì anh cũng có thời gian một đời, đủ dùng để theo đuổi em.”

Thu Thanh Duy hỏi: “Vậy nếu như theo đuổi hết đời cũng không được thì sao?”

Người bình thường đến lúc này sẽ thề thốt đủ đường “Vậy thì đến kiếp sau tiếp tục theo đuổi!” nhưng chàng trai thật thà này lại gãi gãi đầu, thất bại nói: “Thế thì chắc anh sẽ chết không nhắm mắt …”

Lớn lên có một khuôn mặt đủ để đi lừa tất cả phụ nữ trên đời này nhưng một chút lời ngon tiếng ngọt dỗ con gái cũng không biết nói.

Một người đàn ông thuần lương như thế này, chắc phải dốc hết dũng khí mới dám đi tỏ tình, Thu Thanh Duy không đành lòng làm khó anh, dù gì khi mà cô quay lại Lạc Thành lúc biết chẩn đoán bệnh của cô bị sai, cô đã quyết định cho anh một cơ hội rồi.

Thế nên, còn có cái gì cần suy nghĩ nữa?

Cô sớm đã đồng ý rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười mỉm, sảng khoái đồng ý: “Được.”

Bạc Nguyên Triệt đã chuẩn bị hết tư thế thất bại rồi, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đồng ý nhanh đến vậy, nhất thời ngơ ra tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại chữ “được” mà cô vừa nói.

“Làm sao? Hi vọng em nói không được?” Thu Thanh Duy trừng mắt nhìn anh một cách kì lạ.

Bạc Nguyên Triệt ngay lập tức hoàn hồn: “Đương nhiên là không!”

Anh chỉ là …

Đến nằm mơ anh cũng không nghĩ đến mình có thể may mắn như thế này.

Có thể gặp được cô …

Có thể quen biết cô …

Có thể yêu cô …

Thậm chí có thể nhận được lời đồng ý của cô …

Niềm vui sướиɠ rạo rực trong l*иg ngực, máu trong cơ thể như đang sôi lên, anh vui sướиɠ đến ngây ngất, không kìm chế được mà nắm lấy tay cô kéo cô ôm vào lòng, theo bản năng ôm chặt cô.

Đồng ý rồi!

Tiểu Duy đồng ý anh rồi! Thu Thanh Duy sắp bị anh ôm đến nghẹt thở, đang định lên tiếng than trách, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa đang tràn đầy niềm vui sướиɠ liền cảm thấy hơi choáng váng một chút, bàn tay đang muốn đẩy anh ra vô thức dừng lại.

Sau đó cô đành dành cho anh một cái ôm bất đắc dĩ.

Chỉ là đồng ý lời tỏ tình của anh thôi, có đến mức vui như thế này không?

Cô không biết, suốt hơn 20 năm nay, những niềm vui của anh không nhiều, mà niềm vui sướиɠ cùng kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được như bây giờ chỉ có duy nhất một lần này …

Ôm được một lúc, Bạc Nguyên Triệt liền hỏi: “Tiểu Duy, có phải anh đang nằm mơ không?”

Thu Thanh Duy véo anh một cái: “Đau không?”

Bạc Nguyên Triệt kêu lên một tiếng, thành thật trả lời: “Đau.”

“Vậy thì không phải đang nằm mơ.”

Anh thở ra một cách mãn nguyện, vùi mặt vào cổ cô, âm thanh như mèo con đang làm nũng vậy, vừa nũng nịu vừa ngọt ngào: “Nếu như thật sự là mơ thì cứ tiếp tục mơ như thế này cũng tốt …”

Chí ít cũng thỏa mãn nguyện vọng mà anh mong ước bấy lâu nay.

Khuôn mặt áp trên ngực anh nóng hổi, khiến tất cả những phòng bị từ trước đến nay của cô tan chảy, Thu Thanh Duy nhắm mắt lại, trong lòng anh cười cười nói: “Đồ ngốc!”

Con người này, anh có chút trẻ con lại có chút ngốc nghếch, mỗi một chuyện anh làm đều cực kì tốn chất xám, là một tên dính người thích khóc, nhìn thì có vẻ rất phiền phức khiến người khác như bị giày vò, so với tiêu chuẩn lúc trước của cô còn cách xa 10 vạn tám nghìn dặm.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận