Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Bạc Nguyên Triệt ngây ra một lúc, sau khi phát hiện liền vội vàng chạy theo.
“Tiểu Duy!”
Thu Thanh Duy không để ý đến anh.
“Tiểu Duy! Em đợi anh với!”
Ý thức được lời anh vừa nói khiến cô tức giận, Bạc Nguyên Triệt rất lo lắng, liên tục gọi cô không dừng, chỉ có thể nắm lấy bả vai cô, khiến cô dừng lại, một lần nữa mặt đối mặt.
“Anh không có ý đó …” Thấy cô lại muốn chạy, anh nắm chặt hai tay cô không cho cô thoát ra.
Thu Thanh Duy cũng nhận ra trò đuổi bắt này quá trẻ con, không còn vùng vẫy nữa, đứng lại đúng như mong muốn của anh, xem anh giải thích thế nào.
Thấy cô cuối cùng cũng dừng lại nghe mình nói, Bạc Nguyên Triệt thở phào một hơi, lại nói thêm lần nữa: “Anh không có ý đó …”
“Vậy thì ý anh là gì?” Thu Thanh Duy lạnh lùng nhìn anh, rõ ràng là tức giận rồi.
Mới yêu đương ngày đầu tiên mà đã chọc bạn gái không vui, Bạc Nguyên Triệt muốn đi chết cho rồi. Anh nhắc đi nhắc lại mấy lần câu “Anh không có ý đó”, không biết giải thích như thế nào, những lời nói ra đều không đầu không đuôi.
“Anh cũng muốn em thích anh, giống như anh thích em vậy …”
“Chỉ là … chỉ là anh không dám hi vọng …”
“Có thể ở bên cạnh em đối với anh đã là đủ rồi … Anh sợ quá tham lam thì cái gì cũng không thể có được……”
Thấy anh lo lắng đến mức sắp khóc, Thu Thanh Duy liền mềm lòng, khí tức trong người đã tiêu đi một nửa. Giơ tay xoa xoa đầu anh, nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại không có tự tin về bản thân như thế? Không phải là có rất nhiều người con gái thích anh sao?”
Cho dù trên sân khấu anh tỏa sáng như một ngôi sao nhưng khi đứng trước người mà mình thích thì vẫn luôn cảm thấy bản thân không đủ tốt, không đạt đến mức khiến cô ấy thích.
Bạc Nguyên Triệt cầm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Cũng có rất nhiều người đàn ông thích em.”
Lúc anh nói câu này, lông mày đều đang cau lại, ngữ khí mang theo mười phần ghen tuông, hai má đều phồng lên như một con cá nóc đang giận dữ, đáng yêu đến mức không thuốc nào cứu được.
Thu Thanh Duy phì cười, rút tay lại rồi đan mười ngón tay lại với tay anh.
Cô hơi cúi đầu, trong mắt là sự dịu dàng mà thường ngày cô không để lộ ra, nhẹ nhàng nói với anh:
“Nhưng người em thích là anh.”
“Chỉ thích anh.”
“Thế nên … đừng có suy nghĩ linh tinh nhé.”
Thời khắc ấy, anh nghe thấy bên tai tiếng tim đập mãnh liệt.
Phần niềm vui ấy khiến anh ngất ngây.
Chàng thiếu niên từng ở trong vực thẳm tranh đấu ấy, chưa từng nghĩ đến hôm nay tại thành phố anh xa cách đã lâu này cảm nhận được niềm hạnh phúc mà từ trước đến giờ anh chưa từng có.
***
Ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí công khai yêu đương khiến cư dân mạng sôi sùng sục, trừ phi ở trong núi cách ly với thế giới mạng, nếu không muốn không biết cũng không có cách nào.
Cố Trì ở thành phố Phái xa xôi tất nhiên sẽ xem thấy tin tức này.
Trước khi Thu Thanh Duy rời thành phố Phái, anh đã nói với cô câu này “Em phải hạnh phúc nhé” bao hàm lời chúc phúc cho toàn bộ quãng đời còn lại của cô, từ lúc ấy trở đi cô chỉ là Thu Thanh Duy, không có bất kì một điểm chung nào với Niệm Niệm nữa, thế nên, anh ấy sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô, đây là sự tôn trọng đối với cô, với Niệm Niệm cũng là đối với chính bản thân anh ấy.
Thế nên thấy cô công khai yêu đương với người đàn ông khác, anh ấy chỉ âm thầm chúc mừng cô trong lòng, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Khác với sự nhẹ nhõm của Cố Trì, Lục Cảnh Thâm khi biết tin căn bản không thể khống chế được tinh thần.
Anh ta xem đi xem lại video Bạc Nguyên Triệt và Hạ Minh đánh nhau vì Thu Thanh Duy trên hot search.
Thu Thanh Duy cái gì? Cô ấy rõ ràng là Niệm Niệm của anh!
Đến tên cũng thay đổi rồi, vội vàng cự tuyệt quá khứ như vậy, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta sao?
Đối mặt với màn hình cười lạnh một tiếng, Lục Cảnh Thân đứng dậy gọi điện thoại cho Vạn Hồng Đức, ngữ khí vừa vội vàng vừa cáu kỉnh, âm thanh tưởng chừng như đang gầm gừ: “Tại sao vẫn chưa bắt đầu ra tay? Tư liệu tôi đã gửi cho ông từ rất lâu rồi cơ mà!”
Đầu bên kia nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu đừng nóng lòng quá, kế hoạch lớn phá hủy con rồng Thu thị không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.”
Phòng đọc sách không bật đèn, Lục Cảnh Thâm đứng chìm trong một mảng bóng tối, đôi mắt đỏ ngầu tựa như máu, nói với đầu bên kia, âm thanh trầm đến mức khiến con người ta run sợ: “Tôi không thể đợi được lâu như thế, tôi cho ông thời gian ba ngày, còn không làm được thì tôi sẽ đích thân ra tay …”
“Tiểu Duy!”
Thu Thanh Duy không để ý đến anh.
“Tiểu Duy! Em đợi anh với!”
Ý thức được lời anh vừa nói khiến cô tức giận, Bạc Nguyên Triệt rất lo lắng, liên tục gọi cô không dừng, chỉ có thể nắm lấy bả vai cô, khiến cô dừng lại, một lần nữa mặt đối mặt.
“Anh không có ý đó …” Thấy cô lại muốn chạy, anh nắm chặt hai tay cô không cho cô thoát ra.
Thu Thanh Duy cũng nhận ra trò đuổi bắt này quá trẻ con, không còn vùng vẫy nữa, đứng lại đúng như mong muốn của anh, xem anh giải thích thế nào.
Thấy cô cuối cùng cũng dừng lại nghe mình nói, Bạc Nguyên Triệt thở phào một hơi, lại nói thêm lần nữa: “Anh không có ý đó …”
“Vậy thì ý anh là gì?” Thu Thanh Duy lạnh lùng nhìn anh, rõ ràng là tức giận rồi.
Mới yêu đương ngày đầu tiên mà đã chọc bạn gái không vui, Bạc Nguyên Triệt muốn đi chết cho rồi. Anh nhắc đi nhắc lại mấy lần câu “Anh không có ý đó”, không biết giải thích như thế nào, những lời nói ra đều không đầu không đuôi.
“Anh cũng muốn em thích anh, giống như anh thích em vậy …”
“Chỉ là … chỉ là anh không dám hi vọng …”
“Có thể ở bên cạnh em đối với anh đã là đủ rồi … Anh sợ quá tham lam thì cái gì cũng không thể có được……”
Thấy anh lo lắng đến mức sắp khóc, Thu Thanh Duy liền mềm lòng, khí tức trong người đã tiêu đi một nửa. Giơ tay xoa xoa đầu anh, nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại không có tự tin về bản thân như thế? Không phải là có rất nhiều người con gái thích anh sao?”
Cho dù trên sân khấu anh tỏa sáng như một ngôi sao nhưng khi đứng trước người mà mình thích thì vẫn luôn cảm thấy bản thân không đủ tốt, không đạt đến mức khiến cô ấy thích.
Bạc Nguyên Triệt cầm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
“Cũng có rất nhiều người đàn ông thích em.”
Lúc anh nói câu này, lông mày đều đang cau lại, ngữ khí mang theo mười phần ghen tuông, hai má đều phồng lên như một con cá nóc đang giận dữ, đáng yêu đến mức không thuốc nào cứu được.
Thu Thanh Duy phì cười, rút tay lại rồi đan mười ngón tay lại với tay anh.
Cô hơi cúi đầu, trong mắt là sự dịu dàng mà thường ngày cô không để lộ ra, nhẹ nhàng nói với anh:
“Nhưng người em thích là anh.”
“Chỉ thích anh.”
“Thế nên … đừng có suy nghĩ linh tinh nhé.”
Thời khắc ấy, anh nghe thấy bên tai tiếng tim đập mãnh liệt.
Phần niềm vui ấy khiến anh ngất ngây.
Chàng thiếu niên từng ở trong vực thẳm tranh đấu ấy, chưa từng nghĩ đến hôm nay tại thành phố anh xa cách đã lâu này cảm nhận được niềm hạnh phúc mà từ trước đến giờ anh chưa từng có.
***
Ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí công khai yêu đương khiến cư dân mạng sôi sùng sục, trừ phi ở trong núi cách ly với thế giới mạng, nếu không muốn không biết cũng không có cách nào.
Cố Trì ở thành phố Phái xa xôi tất nhiên sẽ xem thấy tin tức này.
Trước khi Thu Thanh Duy rời thành phố Phái, anh đã nói với cô câu này “Em phải hạnh phúc nhé” bao hàm lời chúc phúc cho toàn bộ quãng đời còn lại của cô, từ lúc ấy trở đi cô chỉ là Thu Thanh Duy, không có bất kì một điểm chung nào với Niệm Niệm nữa, thế nên, anh ấy sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô, đây là sự tôn trọng đối với cô, với Niệm Niệm cũng là đối với chính bản thân anh ấy.
Thế nên thấy cô công khai yêu đương với người đàn ông khác, anh ấy chỉ âm thầm chúc mừng cô trong lòng, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Khác với sự nhẹ nhõm của Cố Trì, Lục Cảnh Thâm khi biết tin căn bản không thể khống chế được tinh thần.
Anh ta xem đi xem lại video Bạc Nguyên Triệt và Hạ Minh đánh nhau vì Thu Thanh Duy trên hot search.
Thu Thanh Duy cái gì? Cô ấy rõ ràng là Niệm Niệm của anh!
Đến tên cũng thay đổi rồi, vội vàng cự tuyệt quá khứ như vậy, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta sao?
Đối mặt với màn hình cười lạnh một tiếng, Lục Cảnh Thân đứng dậy gọi điện thoại cho Vạn Hồng Đức, ngữ khí vừa vội vàng vừa cáu kỉnh, âm thanh tưởng chừng như đang gầm gừ: “Tại sao vẫn chưa bắt đầu ra tay? Tư liệu tôi đã gửi cho ông từ rất lâu rồi cơ mà!”
Đầu bên kia nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu đừng nóng lòng quá, kế hoạch lớn phá hủy con rồng Thu thị không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.”
Phòng đọc sách không bật đèn, Lục Cảnh Thâm đứng chìm trong một mảng bóng tối, đôi mắt đỏ ngầu tựa như máu, nói với đầu bên kia, âm thanh trầm đến mức khiến con người ta run sợ: “Tôi không thể đợi được lâu như thế, tôi cho ông thời gian ba ngày, còn không làm được thì tôi sẽ đích thân ra tay …”
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận