Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Ngắt điện thoại, anh ta ném điện thoại đi, đến mở tủ rượu lấy ra một bình rượu tây nồng độ cồn cao, cứ thế ngồi trong bóng tối uống từng ngụm lớn.
Nếu như anh ta cứ uống như thế đến chết, Niệm Niệm có đau lòng không? Sẽ hối hận vì không cần anh ta không? Sẽ chia tay với tên ca sĩ thấp quèn kia, dùng quãng đời còn lại tưởng niệm anh ta không?
Trong hơi rượu say nồng anh ta thϊếp đi, sau đó liền mơ một giấc mơ.
Trong mơ, là trận hỏa hoạn mà anh ta đã từng mơ trước đó.
Niệm Niệm trong ánh lửa nói với anh ta lời vĩnh biệt như trút được gánh nặng.
Nhìn gương mặt trắng xanh ấy của cô, tim anh ta như bị dao đâm.
“Niệm Niệm, quay lại đi …” Rõ ràng biết là mơ, cô ấy sẽ không nghe thấy nhưng anh ta vẫn đứng trong đám lửa, nhìn chằm chằm cô ấy nghẹn ngào nói: “Quay lại đi Niệm Niệm …Lúc trước anh sai rồi, em quay lại được không? Anh sẽ dùng cả đời để chuộc tội, sẽ không bao giờ để em đau lòng buồn bã nữa …”
Thu Niệm ở trong mơ an nhiên nhắm mắt, không trả lời anh ta.
Ánh lửa chiếu sáng đêm đen.
Trời sáng, anh ta nhìn thấy “Lục Cảnh Thâm” lảo đảo chạy đến, như điên mà ôm lấy cơ thể bị thiêu đến cháy đen không còn nhận ra hình dạng, hét đến đứt hơi khản tiếng “Niệm Niệm”.
Từng tiếng từng tiếng gọi khiến anh ta run sợ.
Chỉ đến thời khắc ấy, “Lục Cảnh Thâm” mới nhận ra ý nghĩa của Niệm Niệm đối với anh ta, mới hiểu ra những tổn thương cố ý kia không phải là vì chán ghét mà là bởi vì … quá yêu...
“Lục Cảnh Thâm” điên rồi.
Anh ta không quản ngày đêm trông giữ thi thể bị cháy đen kia, mê man gọi tên “Niệm Niệm”, nói chuyện với cô ấy trong ngây ngốc, cứ như cô ấy vẫn đang còn sống.
Anh ta dùng rượu để làm tê liệt bản thân, dùng những lời bịa đặt để lừa đối chính mình.
Chỉ cho đến khi thi thể thối rữa và bốc lên một thứ mùi buồn nôn, anh ta mới không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc là Niệm Niệm đã vĩnh viễn rời xa anh ta.
Năm tháng qua đi.
Rất nhanh đã đến năm thứ ba kể từ khi Niệm Niệm ra đi.
Khi “Lục Cảnh Thâm” đi khảo sát ở công ty nước ngoài, ở sân bay thì bị một bánh bao nhỏ tròn xoe đυ.ng phải.
Khi những người bên cạnh vì khí lạnh tỏa ra từ người anh mà tránh xa, thì bánh bao nhỏ vậy mà không sợ anh ta, thậm chí còn to gan lớn mật ôm lấy chân anh ta, nhìn anh ta cười lêu lêu.
“Chú … rất đẹp trai …” Nước bọt của bánh bao nhỏ rơi đầy lên chân anh ta.
Ngay khi trợ lý một người đầy mồ hôi sợ bánh bao nhỏ này sẽ bị tổng tài một chân đá bay thì “Lục Cảnh Thâm” lại bế bánh bao nhỏ lên, lần đầu tiên lộ ra vài phần ấm áp.
Bởi vì đôi mắt của em bé này cực kì giống anh ta, tưởng chừng như là phiên bản thu nhỏ của anh ta vậy.
Anh ta cau mày, không hề nhớ ra bản thân có đứa con riêng lớn như thế này.
Dù gì, sau khi Niệm Niệm chết anh ta không có cảm xúc gì với bất cứ người phụ nữ nào nữa, thậm chí Nghê San mà anh ta từng ôm trong lòng sủng ái anh ta cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Khi anh ta chuẩn bị hỏi mẹ của bánh bao nhỏ là ai, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hãi, ngoảnh đầu, anh ta liền nhìn thấy khuôn mặt mà anh vẫn luôn mong nhớ …
Niệm Niệm chưa chết.
Không những không chết, cô ấy còn sinh cho anh ta một đứa con trai!
Lúc này anh ta mới biết, ba năm trước vào đêm mà cô ấy phóng hỏa tự sát đã được Cố Trì cứu ra rồi đưa tin giả là cô ấy đã chết, đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị dưỡng thương. Mà chẩn đoán bệnh lúc trước chỉ là chẩn đoán sai, cơ thể cô phản ứng không khỏe là do trong bụng có thêm một sinh mạng mới.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nói cái gì mà sẽ không buông tay cô ấy nữa. Cố Trì cũng dùng trăm cách để ngăn cản nhưng cũng không cản được quyết tâm cướp lại mẹ con cô ấy.
Mà lúc này, chân tướng của vụ tai nạn xe lúc trước lộ ra. Anh đến bây giờ mới biết, Niệm Niệm chưa bao giờ lừa anh, ân nhân cứu mạng của anh không phải là Nghê San, mà là cô ấy …
Thế là anh ta tự tay tiễn Nghê San xuống địa ngục, khiến ả ta phải chịu đựng sự giày vò sống không bằng chết, khiến nhà họ Nghê tan cửa nát nhà.
Làm xong tất cả những việc này, anh ta lấy ra một bó hoa hồng quỳ trước mặt Thu Niệm, nói cho cô ấy biết anh đã hối hận như thế nào trong mấy năm nay, nói cho cô ấy biết anh ta yêu Thu Niệm.
“Đứa bé không thể không có bố.”
Anh ta nói xong câu này, Thu Niệm rơi nước mắt, bánh bao nhỏ thay cô nhận đóa hoa, chiếc miệng nhỏ đầy mùi sữa nói: “Mẹ ơi! Bố biết sai rồi, mẹ tha thứ cho bố đi được không?”
Giấc mơ sắp kết thúc.
Bọn họ ôm nhau, tất cả những hiểu lầm tất cả những đau lòng trước kia đều theo tình yêu đến muộn này của họ mà biến mất …
Nếu như anh ta cứ uống như thế đến chết, Niệm Niệm có đau lòng không? Sẽ hối hận vì không cần anh ta không? Sẽ chia tay với tên ca sĩ thấp quèn kia, dùng quãng đời còn lại tưởng niệm anh ta không?
Trong hơi rượu say nồng anh ta thϊếp đi, sau đó liền mơ một giấc mơ.
Trong mơ, là trận hỏa hoạn mà anh ta đã từng mơ trước đó.
Niệm Niệm trong ánh lửa nói với anh ta lời vĩnh biệt như trút được gánh nặng.
Nhìn gương mặt trắng xanh ấy của cô, tim anh ta như bị dao đâm.
“Niệm Niệm, quay lại đi …” Rõ ràng biết là mơ, cô ấy sẽ không nghe thấy nhưng anh ta vẫn đứng trong đám lửa, nhìn chằm chằm cô ấy nghẹn ngào nói: “Quay lại đi Niệm Niệm …Lúc trước anh sai rồi, em quay lại được không? Anh sẽ dùng cả đời để chuộc tội, sẽ không bao giờ để em đau lòng buồn bã nữa …”
Thu Niệm ở trong mơ an nhiên nhắm mắt, không trả lời anh ta.
Ánh lửa chiếu sáng đêm đen.
Trời sáng, anh ta nhìn thấy “Lục Cảnh Thâm” lảo đảo chạy đến, như điên mà ôm lấy cơ thể bị thiêu đến cháy đen không còn nhận ra hình dạng, hét đến đứt hơi khản tiếng “Niệm Niệm”.
Từng tiếng từng tiếng gọi khiến anh ta run sợ.
Chỉ đến thời khắc ấy, “Lục Cảnh Thâm” mới nhận ra ý nghĩa của Niệm Niệm đối với anh ta, mới hiểu ra những tổn thương cố ý kia không phải là vì chán ghét mà là bởi vì … quá yêu...
“Lục Cảnh Thâm” điên rồi.
Anh ta không quản ngày đêm trông giữ thi thể bị cháy đen kia, mê man gọi tên “Niệm Niệm”, nói chuyện với cô ấy trong ngây ngốc, cứ như cô ấy vẫn đang còn sống.
Anh ta dùng rượu để làm tê liệt bản thân, dùng những lời bịa đặt để lừa đối chính mình.
Chỉ cho đến khi thi thể thối rữa và bốc lên một thứ mùi buồn nôn, anh ta mới không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc là Niệm Niệm đã vĩnh viễn rời xa anh ta.
Năm tháng qua đi.
Rất nhanh đã đến năm thứ ba kể từ khi Niệm Niệm ra đi.
Khi “Lục Cảnh Thâm” đi khảo sát ở công ty nước ngoài, ở sân bay thì bị một bánh bao nhỏ tròn xoe đυ.ng phải.
Khi những người bên cạnh vì khí lạnh tỏa ra từ người anh mà tránh xa, thì bánh bao nhỏ vậy mà không sợ anh ta, thậm chí còn to gan lớn mật ôm lấy chân anh ta, nhìn anh ta cười lêu lêu.
“Chú … rất đẹp trai …” Nước bọt của bánh bao nhỏ rơi đầy lên chân anh ta.
Ngay khi trợ lý một người đầy mồ hôi sợ bánh bao nhỏ này sẽ bị tổng tài một chân đá bay thì “Lục Cảnh Thâm” lại bế bánh bao nhỏ lên, lần đầu tiên lộ ra vài phần ấm áp.
Bởi vì đôi mắt của em bé này cực kì giống anh ta, tưởng chừng như là phiên bản thu nhỏ của anh ta vậy.
Anh ta cau mày, không hề nhớ ra bản thân có đứa con riêng lớn như thế này.
Dù gì, sau khi Niệm Niệm chết anh ta không có cảm xúc gì với bất cứ người phụ nữ nào nữa, thậm chí Nghê San mà anh ta từng ôm trong lòng sủng ái anh ta cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Khi anh ta chuẩn bị hỏi mẹ của bánh bao nhỏ là ai, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hãi, ngoảnh đầu, anh ta liền nhìn thấy khuôn mặt mà anh vẫn luôn mong nhớ …
Niệm Niệm chưa chết.
Không những không chết, cô ấy còn sinh cho anh ta một đứa con trai!
Lúc này anh ta mới biết, ba năm trước vào đêm mà cô ấy phóng hỏa tự sát đã được Cố Trì cứu ra rồi đưa tin giả là cô ấy đã chết, đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị dưỡng thương. Mà chẩn đoán bệnh lúc trước chỉ là chẩn đoán sai, cơ thể cô phản ứng không khỏe là do trong bụng có thêm một sinh mạng mới.
Anh ta vui mừng khôn xiết, nói cái gì mà sẽ không buông tay cô ấy nữa. Cố Trì cũng dùng trăm cách để ngăn cản nhưng cũng không cản được quyết tâm cướp lại mẹ con cô ấy.
Mà lúc này, chân tướng của vụ tai nạn xe lúc trước lộ ra. Anh đến bây giờ mới biết, Niệm Niệm chưa bao giờ lừa anh, ân nhân cứu mạng của anh không phải là Nghê San, mà là cô ấy …
Thế là anh ta tự tay tiễn Nghê San xuống địa ngục, khiến ả ta phải chịu đựng sự giày vò sống không bằng chết, khiến nhà họ Nghê tan cửa nát nhà.
Làm xong tất cả những việc này, anh ta lấy ra một bó hoa hồng quỳ trước mặt Thu Niệm, nói cho cô ấy biết anh đã hối hận như thế nào trong mấy năm nay, nói cho cô ấy biết anh ta yêu Thu Niệm.
“Đứa bé không thể không có bố.”
Anh ta nói xong câu này, Thu Niệm rơi nước mắt, bánh bao nhỏ thay cô nhận đóa hoa, chiếc miệng nhỏ đầy mùi sữa nói: “Mẹ ơi! Bố biết sai rồi, mẹ tha thứ cho bố đi được không?”
Giấc mơ sắp kết thúc.
Bọn họ ôm nhau, tất cả những hiểu lầm tất cả những đau lòng trước kia đều theo tình yêu đến muộn này của họ mà biến mất …
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận