Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Nhưng đối với chuyện của Tiểu Duy, Bạc Nguyên Triệt chưa bao giờ có lý trí, biết rõ trước mắt anh chưa thể thay đổi hình tượng, nhưng bảo vệ bạn gái, không phải là trách nhiệm cơ bản nhất của một người bạn trai sao?
Anh dập tắt đi tia nhu hòa cuối cùng trên mặt, lấy thân phận bạn trai thông báo trước mặt mọi người: "Tôi cùng Tiểu Duy sẽ không chia tay, với tư cách là một thần tượng, tôi xin lỗi! Nhưng là bạn trai, tôi sẽ không thất trách, cũng không cho phép bản thân thất trách. Nếu có mọi người có oán hận hay bất mãn cứ việc mắng tôi, nhưng xin mọi người buông tha bạn gái của tôi, cô ấy thật sự rất tốt, tôi không hy vọng cô ấy bởi vì ở bên cạnh tôi mà phải chịu đựng những điều này, làm ơn!"
Anh nói xong, cúi đầu thật sâu, thái độ thành khẩn.
Có người hâm mộ trong khoảnh khắc rơi lệ, nói không rõ là thương tâm, hay vẫn là xúc động trước tình yêu của anh.
Ngày đó, Thu Thanh Duy trở thành cô gái bị cả nước ghen ghét cùng đố kỵ.
Vì ngôi sao mà hàng ngàn cô gái mơ mộng, đều đem ôn nhu nhất dành hết trên người cô …
***
Không biết hôn mê bao lâu.
Hai giờ đêm, Thu Thanh Duy rốt cuộc tỉnh lại.
Lọt vào trong tầm mắt là xa lạ trần nhà, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến căn phòng trông thanh thoát hơn một chút.
Cô chật vật ngồi dậy, đầu óc hỗn loạn nhớ lại những chuyện xảy ra trước hôn mê. Khi đó cô đáng cố tình tránh chiếc xe kia nhưng vẫn bị đâm trúng, sống lưng ớn lạnh.
Ai điều khiển chiếc xe việt dã kia?
Vì sao lại phải xuống tay tàn nhẫn với cô như vậy?
Đang suy nghĩ miên man thì cơn đau nhói ập xuống ở cổ tay trái khiến cô nhịn không được rêи ɾỉ.
m thanh này làm cho người đang ẩn nấp trong bóng tối giật mình, một bóng người từ góc tường đi ra.
Người đàn ông mặt mày lạnh lùng, trên cằm đầy râu, trông vô cùng phờ phạc, trong những mảng xám xanh dưới đáy mắt khiến cho đôi mắt trở nên sâu thẳm đen kịt, ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.
"Em tỉnh rồi …" Anh ta vừa nói vừa đến gần mép giường, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi trắng bệch của cô, hỏi: "Em muốn uống nước hay không?"
—— Lục Cảnh Thâm?!
"Là anh?!"
Nhìn gương mặt này, Thu Thanh Duy kinh ngạc không thôi, mơ hồ nhận thấy được nguy hiểm, cô mặc kệ cổ tay đau nhức, theo bản năng lùi về phía sau.
Hành động này làm cho Lục Cảnh Thâm đau đớn.
Rõ ràng cô đã từng yêu hắn như vậy, muốn tới gần hắn như vậy, vì sao hiện tại lại phòng bị cùng sợ hãi?
Cuối cùng một tia lý trí còn sót lại bị nuốt hết, anh ta cúi người tiến lên, ôm lấy đầu cô, khóa chặt hai mắt cô, l*иg ngực tức giận: "Anh đã biết sai rồi, rốt cuộc em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?!"
Thu Thanh Duy tức giận: "Lục Cảnh Thâm anh đủ chưa?! Tôi cùng anh đã không còn quan hệ! Đừng lại quấn lấy tôi!"
"Không quan hệ?" Một tiếng cười khẽ, âm lãnh đến làm người run sợ: "Thu Niệm, đời này em đừng nghĩ thoát khỏi anh …"
Cơ thể căng cứng dần thả lỏng nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể biến mất.
Bạc Nguyên Triệt chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trong cơn vô vọng đi đến bên giường, nhìn thấy trên người của Thu Thanh Duy đang được quấn quanh bởi chiếc áo khoác của Cố Trì.
Cố Trì hiểu ý và bước sang một bên, chứng kiến cảnh Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Thanh Duy, anh ấy không khỏi tỏ vẻ ghen tị.
Anh đã tìm thấy người phụ nữ mà anh yêu.
Nhưng anh ấy lại không thể tìm được Niệm Niệm nữa …
Anh ấy hít một hơi thật sâu để kiềm chế đi nỗi buồn, quay người bước ra khỏi phòng để hỗ trợ viên cảnh sát, nhân tiện xem xe cấp cứu đã đến chưa.
Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Thanh Duy, khóc như đang ở chốn không người.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này anh đã phải đối mặt với những gì.
Khi trở về thành phố Lạc để tổ chức buổi ký tặng, anh có gửi cho cô một tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm, gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy cho đến khi đầu máy bên kia tắt hẳn. Anh nhận thấy có điều gì đó không ổn bèn liên lạc với trợ lý của Thu Thanh Duy ở Thủ Thành, đúng như điều mà anh lo sợ, anh nhận được một tin dữ - Tiểu Duy đã biến mất! Vào chính ngày họ chia tay, cô ấy đã lái xe ra ngoài một mình và không bao giờ quay trở lại nữa.
Anh lập tức bỏ lại buổi ký tặng đang diễn ra nửa chừng, đặt ngay chuyến bay gần nhất đến Thủ Thành, ngay khi vừa đến đồn cảnh sát, anh kiểm tra CCTV thì thấy Phạm Phi Bằng và những tên khác cố tình đâm vào Tiểu Duy với ý đồ xấu, thậm chí khi bị bắt chúng vẫn còn nói cười vui vẻ, gương mặt của chúng không hề tỏ vẻ sự sợ hãi, anh không có đủ bản lĩnh để có thể mạnh miệng tuyên bố rằng anh sẽ kiện chúng, vì dù sao thì họ cũng là người có tiền và có người chống lưng, thì một minh tinh nhỏ như anh có thể làm gì được chúng cơ chứ?
Anh dập tắt đi tia nhu hòa cuối cùng trên mặt, lấy thân phận bạn trai thông báo trước mặt mọi người: "Tôi cùng Tiểu Duy sẽ không chia tay, với tư cách là một thần tượng, tôi xin lỗi! Nhưng là bạn trai, tôi sẽ không thất trách, cũng không cho phép bản thân thất trách. Nếu có mọi người có oán hận hay bất mãn cứ việc mắng tôi, nhưng xin mọi người buông tha bạn gái của tôi, cô ấy thật sự rất tốt, tôi không hy vọng cô ấy bởi vì ở bên cạnh tôi mà phải chịu đựng những điều này, làm ơn!"
Anh nói xong, cúi đầu thật sâu, thái độ thành khẩn.
Có người hâm mộ trong khoảnh khắc rơi lệ, nói không rõ là thương tâm, hay vẫn là xúc động trước tình yêu của anh.
Ngày đó, Thu Thanh Duy trở thành cô gái bị cả nước ghen ghét cùng đố kỵ.
Vì ngôi sao mà hàng ngàn cô gái mơ mộng, đều đem ôn nhu nhất dành hết trên người cô …
***
Không biết hôn mê bao lâu.
Hai giờ đêm, Thu Thanh Duy rốt cuộc tỉnh lại.
Lọt vào trong tầm mắt là xa lạ trần nhà, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến căn phòng trông thanh thoát hơn một chút.
Cô chật vật ngồi dậy, đầu óc hỗn loạn nhớ lại những chuyện xảy ra trước hôn mê. Khi đó cô đáng cố tình tránh chiếc xe kia nhưng vẫn bị đâm trúng, sống lưng ớn lạnh.
Ai điều khiển chiếc xe việt dã kia?
Vì sao lại phải xuống tay tàn nhẫn với cô như vậy?
Đang suy nghĩ miên man thì cơn đau nhói ập xuống ở cổ tay trái khiến cô nhịn không được rêи ɾỉ.
m thanh này làm cho người đang ẩn nấp trong bóng tối giật mình, một bóng người từ góc tường đi ra.
Người đàn ông mặt mày lạnh lùng, trên cằm đầy râu, trông vô cùng phờ phạc, trong những mảng xám xanh dưới đáy mắt khiến cho đôi mắt trở nên sâu thẳm đen kịt, ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.
"Em tỉnh rồi …" Anh ta vừa nói vừa đến gần mép giường, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi trắng bệch của cô, hỏi: "Em muốn uống nước hay không?"
—— Lục Cảnh Thâm?!
"Là anh?!"
Nhìn gương mặt này, Thu Thanh Duy kinh ngạc không thôi, mơ hồ nhận thấy được nguy hiểm, cô mặc kệ cổ tay đau nhức, theo bản năng lùi về phía sau.
Hành động này làm cho Lục Cảnh Thâm đau đớn.
Rõ ràng cô đã từng yêu hắn như vậy, muốn tới gần hắn như vậy, vì sao hiện tại lại phòng bị cùng sợ hãi?
Cuối cùng một tia lý trí còn sót lại bị nuốt hết, anh ta cúi người tiến lên, ôm lấy đầu cô, khóa chặt hai mắt cô, l*иg ngực tức giận: "Anh đã biết sai rồi, rốt cuộc em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?!"
Thu Thanh Duy tức giận: "Lục Cảnh Thâm anh đủ chưa?! Tôi cùng anh đã không còn quan hệ! Đừng lại quấn lấy tôi!"
"Không quan hệ?" Một tiếng cười khẽ, âm lãnh đến làm người run sợ: "Thu Niệm, đời này em đừng nghĩ thoát khỏi anh …"
Cơ thể căng cứng dần thả lỏng nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể biến mất.
Bạc Nguyên Triệt chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, trong cơn vô vọng đi đến bên giường, nhìn thấy trên người của Thu Thanh Duy đang được quấn quanh bởi chiếc áo khoác của Cố Trì.
Cố Trì hiểu ý và bước sang một bên, chứng kiến cảnh Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Thanh Duy, anh ấy không khỏi tỏ vẻ ghen tị.
Anh đã tìm thấy người phụ nữ mà anh yêu.
Nhưng anh ấy lại không thể tìm được Niệm Niệm nữa …
Anh ấy hít một hơi thật sâu để kiềm chế đi nỗi buồn, quay người bước ra khỏi phòng để hỗ trợ viên cảnh sát, nhân tiện xem xe cấp cứu đã đến chưa.
Bạc Nguyên Triệt ôm chặt Thu Thanh Duy, khóc như đang ở chốn không người.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian này anh đã phải đối mặt với những gì.
Khi trở về thành phố Lạc để tổ chức buổi ký tặng, anh có gửi cho cô một tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm, gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy cho đến khi đầu máy bên kia tắt hẳn. Anh nhận thấy có điều gì đó không ổn bèn liên lạc với trợ lý của Thu Thanh Duy ở Thủ Thành, đúng như điều mà anh lo sợ, anh nhận được một tin dữ - Tiểu Duy đã biến mất! Vào chính ngày họ chia tay, cô ấy đã lái xe ra ngoài một mình và không bao giờ quay trở lại nữa.
Anh lập tức bỏ lại buổi ký tặng đang diễn ra nửa chừng, đặt ngay chuyến bay gần nhất đến Thủ Thành, ngay khi vừa đến đồn cảnh sát, anh kiểm tra CCTV thì thấy Phạm Phi Bằng và những tên khác cố tình đâm vào Tiểu Duy với ý đồ xấu, thậm chí khi bị bắt chúng vẫn còn nói cười vui vẻ, gương mặt của chúng không hề tỏ vẻ sự sợ hãi, anh không có đủ bản lĩnh để có thể mạnh miệng tuyên bố rằng anh sẽ kiện chúng, vì dù sao thì họ cũng là người có tiền và có người chống lưng, thì một minh tinh nhỏ như anh có thể làm gì được chúng cơ chứ?
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận