Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Không cần đâu.” Tô Ngạn ngăn anh ta lại: “Tôi đã gửi cho cậu ta hơn chục tin nhắn WeChat, nhưng cậu ấy không trả lời, điện thoại vừa kết nối được vài giây thì đã bị cúp, giọng nói như kiểu tôi đã quấy rầy chuyện tốt của cậu ấy rồi.

Chậc chậc!”Quý Ninh gãi gãi mặt, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể trấn an: "Đừng đoán già đoán non nữa, người sẽ đến ngay lập tức thôi, tiếp xúc một chút thì cậu sẽ biết cô ấy là người như thế nào thôi, có lẽ không phải như những gì cậu nghĩ đâu.


"Tô Ngạn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục rửa rau.…Sau nửa giờ.Có tiếng âm thanh chìa khóa cắm vào truyền đến từ cửa.Mọi người trong phòng nín thở nhìn về phía cửa."Cạch" một tiếng, ổ khóa được mở ra, theo cánh cửa dần dần mở rộng, trái tim của mọi người hồi hộp nâng cao cảnh giác, một số cặp mắt đang chờ đợi để nhìn thấy khuôn mặt thật của phú bà giàu có.Bạc Nguyên Triệt không nhận ra rằng mình đang bị vây xem, sau khi vào cửa, anh tìm một đôi dép vải lanh mới tinh từ tủ giày ra, anh cúi xuống đặt trước mặt Thu Thanh Duy, nói nhẹ nhàng nói: "Đôi dép này còn mới, cô yên tâm đi vào đi."Thu Thanh Duy cởi giày cao gót trên chân ra, đầu đang cúi ngẩng lên, nhìn thấy trong phòng khách có một đám người đang đứng sững sờ, cô dừng động tác lại, nghiêng đầu chào hỏi: "A ...!Xin chào mọi người?"Bạc Nguyên Triệt lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy căn phòng đứng đầy người trợn mắt há mồm trông rất ngu ngốc.Mọi người đều có hai điều làm cho kinh ngạc.Đầu tiên, quen nhau lâu như vậy, chưa bao giờ mọi người thấy Bạc Nguyên Triệt cẩn thận và dịu dàng với ai như vậy.

Đãi ngộ của ân nhân đúng là không thể giống với đối với những kẻ diêm dúa đê tiện mà?Thứ hai, vẻ đẹp bị bất ngờ của Thu Thanh Duy, ngay cả mỹ nhân được công nhận là nổi tiếng nhất trong làng giải trí cũng không thể sánh bằng cô.Mẹ kiếp! Bạc Nguyên Triệt đây là gặp được vận may thần tiên gì vậy?!Ai mà không yêu một người phụ nữ xinh đẹp giàu có chứ? Ngay cả khi Bạc Nguyên Triệt không giới thiệu trước thì mọi người vẫn sẽ nhiệt tình với Thu Thanh Duy.

Đó là lý do tại sao mà Tô Ngạn vẫn xụ mặt, ánh mắt mang cảnh giác cùng dò xét nhìn về phía Thu Thanh Duy.Quý Ninh giật mạnh ống tay áo của anh, nói nhỏ: "Được rồi, anh đừng có xụ mặt nữa! Tôi thấy chị gái nhỏ này rất tốt nha, không phải loại đàn bà giàu có béo phì như chúng ta nghĩ đâu."“Tra nữ lừa tình đều khiến mọi người yêu thích.” Tô Nhan không đồng ý lắm, nói xong những lời này, anh ta liền xoay người đi vào phòng ăn.Những người trong phòng lần lượt ngồi xuống.Bật bếp, nấu đồ ăn, mùi thịt nướng thoang thoảng trong không khí.Thu Thanh Duy được xếp ngồi ở ghế trên, Bạc Nguyên Triệt rất tự nhiên ngồi xuống bên trái cô, trong khi chiếc ghế trống bên phải do Tô Ngạn chiếm giữ - hai người đàn ông đối mặt với nhau, một người mỉm cười, một người lạnh lùng, đối lập tương phản rõ rệt.Biết Tô Ngạn vẫn luôn muốn đối đầu với Thu Thanh Duy, lo lắng cậu ấy sẽ làm xáo trộn bầu không khí, Bạc Nguyên Triệt đã nhanh chóng nháy mắt với cậu ấy.Tô Nhan làm ngơ, mở hai lon bia lạnh, đưa một lon cho Thu Thanh Duy, nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Thu bận trăm công nghìn việc đã đến đây ăn tối với chúng tôi."“Cám ơn.” Thu Thanh Duy cầm lấy lon bia, sửa lại: “Không cần gọi tôi là tổng giám đốc Thu, có thể gọi tôi ...”“Tiểu Duy phải không?” Thấy biểu cảm của cô hơi dừng lại, Tô Ngạn giải thích: “A Triệt đã nói cho chúng tôi biết tên của cô nhưng tôi cảm thấy gọi cô là Tiểu Duy thì không thích hợp lắm.”Ngữ khí âm dương quái dị này, nghe là thấy muốn gây chuyện rồi!Bạc Nguyên Triệt đưa mắt ra hiệu cũng vô dụng, chuẩn bị lên tiếng để ngăn cậu ấy lại, nhưng ngay khi anh vừa mở môi đã nghe thấy Thu Thanh Duy nói."Đúng là rất không thích hợp."Bạc Nguyên Triệt vội vàng đánh giá sắc mặt của cô, biểu cảm của cô gái rất bình tĩnh không nhìn ra được cảm xúc, nhưng lại cảm nhận được khí thế không giận tự uy*, kiêu ngạo khiến người ta bất giác nín thở chờ đợi.*Không giận tự uy: Dùng để mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.Thu Thanh Duy gõ nhẹ vào lon nước, dừng lại vài giây, sau đó cười nhẹ, nói với Tô Ngạn: “Cậu có thể gọi tôi là ...!chị Duy.”Một từ "chị" đã phân được cao thấp.Ánh mắt Tô Ngạn mắt hơi lóe lên.Người phụ nữ trước mặt trông trẻ hơn cậu ấy mà còn bảo cậu ấy gọi cô ta là chị? Ra uy cái gì?Cậu ấy không nói gì, Quý Ninh bên cạnh mắt đã trợn tròn, ngạc nhiên nói: "Duy, chị Duy? Tôi mạo muội hỏi một câu, năm nay cô bao nhiêu tuổi vậy? Trông cô còn trẻ hơn Tô Ngạn ..."Thu Thanh Duy chớp mắt với anh ta: "Bạn nhỏ à, đừng tùy tiện hỏi tuổi của một cô gái, có biết không?"Khóe môi tùy ý cong lên trông cũng thật quyến rũ.Trong giây lát mặt Quý Ninh đỏ bừng lên, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi là người lớn rồi … chỉ là vẻ ngoài có chút trẻ con mà thôi.”Cái gì mà xưng hô không liên quan gì đến tuổi tác, tất cả phụ thuộc vào khí chất và địa vị của mỗi người.

Mà từ trước tới nay Thu Thanh Duy chưa bao giờ là bên yếu thế.Cô có thể cảm nhận được sự thù địch của Tô Ngạn, vì đối phương làm khó cô trước nên cô đương nhiên sẽ không khách sáo.Bầu không khí lại rơi vào bế tắc.Mãi cho đến khi …Bạc Nguyên Triệt hắng giọng, vẻ mặt có hơi đỏ, là người đầu tiên hét lên: "Chị Duy."Tô Ngạn: "..."Mẹ kiếp! Đồng đội heo này không cứu được nữa rồi!Đối với mọi người Bạc Nguyên Triệt là người đáng tin cậy, ngay cả anh cũng lên tiếng rồi, những người khác còn có thể tránh né sao? Vì vậy, hai tiếng “Chị Duy” lần lượt vang lên trên bàn ăn.Sau cùng chỉ có Tô Ngạn im lặng với vẻ mặt xám xịt.  Thu Thanh Duy không nhìn cậu ấy, tự mình ăn thịt và uống rượu.Bạc Nguyên Triệt ngồi bên cạnh cảm thấy lo lắng.


Dự định ban đầu của buổi ăn này là bày tỏ lòng biết ơn, chứ không phải để mọi người đến nghe những lời khó nghe như này! Mà Tô Ngạn này, đồng đội ngu ngốc lại gây cản trở, làm bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.Anh nắm chặt tay để lên miệng rồi vờ ho khan vài tiếng lớn để ra hiệu.

Nhưng thấy Tô Ngạn vẫn không có phản ứng gì, anh trở nên lo lắng.


Sẵn có bàn ăn che chắn, anh ra sức đá mạnh vào chân cậu ấy ở đối diện.

“ Ui da!” Tô Ngạn kêu lên một tiếng rõ to, cậu ấy đau đến mức khuôn mặt méo mó: “Là ai đá tôi vậy?Bạc Nguyên Triệt : “...”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận