Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Lấy điện thoại ghi âm trong túi ra, Thu Thanh Duy cười: "Cô Minh, ba điều kiện mà cô nhắc tới, tôi sẽ sắp xếp cho cô càng sớm càng tốt."
Những lời này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ không tự tin.
Thế là có ý gì?
Minh Toa Toa không phải nghe lời Hạ Minh nhận thua và đã hủy bỏ ba yêu cầu kia rồi sao? Tại sao lại biến thành cô sắp xếp cho Minh Toa Toa.
Minh Toa Toa bối rối và giận dữ nói: "Ý cô là sao? Sao nào, hay cô vẫn nghĩ tôi sẽ quỳ xuống lạy? Đừng có nằm mơ!"
Thu Thanh Duy lộ ra nụ cười của nhân vật phản diện và nói với cô ta: "Không phải là nghĩ, mà là cô nhất định sẽ phải làm như thế."
Đôi mắt nghi ngờ của người đàn ông Hạ Minh rơi vào người Thu Thanh Duy, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng Minh Toa Toa không hề để ý, chỉ muốn lao tới xé nát miệng Thu Thanh Duy.
Cậu ta kịp thời tóm lấy tay cô ta và hỏi: “Cô Thu, câu này của cô là có ý gì?”
Thu Thanh Duy đặt điện thoại trở lại túi và trả lời với giọng thoải mái: "Đừng vội, rất nhanh sẽ biết."
Cô muốn xem xem, không có nhà họ Minh thì Minh Toa Toa sẽ dựa vào cái gì để tiếp tục lộng hành.
Không nhìn thấy được biểu cảm của những người xung quanh, Thu Thanh Duy xoay người đi đến trước mặt Bạc Nguyên Triệt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cô mỉm cười gõ lên cái đầu ngốc của anh một cái: "Tốt lắm, bây giờ đến chuyện của chúng ta."
"Chuyện của … hai chúng ta?" Bạc Nguyên Triệt nuốt một ngụm nước bọt, anh cảm thấy có chút chột dạ khi cô nhắc đến chuyện này.
Thu Thanh Duy đi lên phía trước, sau đó quay đầu lại ý kêu anh đi theo: "Đi thôi, chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Nói chuyện riêng? Bạc Nguyên Triệt đột nhiên cảm thấy muốn bỏ chạy, anh nhích từng bước theo cô, bất an mà hỏi: "Nói … chuyện gì?"
Thu Thanh Duy ngại tiếp xúc cơ thể với anh, vừa đẩy anh xích ra vừa đáp lời: "Chuyện “bà dì” của anh gần đây đến thăm."
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Hai người một trước một sau đi vào con đường nhỏ âm u, gió đêm thổi luồng qua khe núi, làn gió hè thổi tới tạo nên bầu không khí khô nóng.
Bên kia đường có một cái chòi dùng để nghỉ mát, xung quanh được lấp đầy đèn đường, làm cho lớp kính trên máy bán nước tự động lóe sáng lên.
Đúng lúc Thu Thanh Duy muốn mua nước uống, Bạc Nguyên Triệt đành đi ra cái chòi ngồi đợi, giống như một học sinh tiểu học làm sai đang chờ giáo viên đến phạt.
Anh chống tay lên đầu gối, cúi đầu, suy nghĩ đầy hỗn loạn không biết làm sao để giải thích hành động đầy xấu hổ đêm đó.
Anh nghĩ đến mê man đầu óc, gò má bỗng thấy lành lạnh khiến cho anh phải ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy trên tay Thu Thanh Duy đang cầm hai lon coca, đang rũ mắt xuống nhìn Bạc Nguyên Triệt.
"Cảm ơn." Anh nhận lấy lon coca nhưng cầm chặt trong tay không uống.
Thu Thanh Duy nhẹ nhàng mở nắp lon ra, vừa uống vừa hỏi chuyện: "Nói đi, tại sao gần đây anh lại trốn tránh tôi?"
Bạc Nguyên Triệt siết chặt lon nước trong tay, mím môi im lặng một lúc lâu, mới thốt ra một câu: "Cô còn nhớ …”
Thu Thanh Duy nghiêng đầu nhìn anh, hài hước nói: "Tôi không nhớ."
Biết cô đang nhìn mình, Bạc Nguyên Triệt không dám liếc nhìn lên, một bên má còn hơi ướt vì hồi nãy bị cô áp coca lạnh lên, mà bây giờ lại giống như có một ngọn lửa ở trong đó, dần trở nên nóng lên.
Anh dùng tay che mặt lại, trái cổ chậm rãi chuyển động lên xuống dưới ánh đèn, giọng nói khàn khàn phát ra: "Buổi tối hôm đó tôi có hơi say, cho nên … đã … khụ, hôn cô một cái …”
"A, thì ra anh đang nói đến chuyện đó à." Giọng nói của Thu Thanh Duy nhẹ nhàng bâng quơ: "Không phải chỉ là say rượu nên giở trò đồϊ ҍạϊ thôi sao? Tôi không để ý đâu, chẳng lẽ anh chỉ vì chuyện nhỏ này mà trốn tôi sao?"
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Vì chuyện này mà anh rối loạn cả một thời gian, vậy mà cô một chút cũng không để ý.
Cô như vậy, chẳng khác nào không xem anh là một người đàn ông?
Thu Thanh Duy chỉ nghe đến câu ‘Tâm tư phụ nữ như mò kim đáy bể’, không ngờ đến tâm tư của đàn ông cũng khó đoán như vậy. Cô đã nói sẽ không để ý chuyện đó, vì sao Bạc Nguyên Triệt lại biểu lộ ra nét mặt mất mát như vậy?
Cô uống thêm một ngụm nước rồi tiếp tục hỏi: "Tôi đã đưa cho anh bức ảnh chụp lén rồi mà, sao anh còn buồn?"
"Không buồn." Bạc Nguyên Triệt xốc lại tinh thần, nói một tiếng cảm ơn, sau đó như chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Phải rồi, cô và Minh Toa Toa đã nói gì với nhau?"
"Chuyện này thì …" Thu Thanh Duy nở một nụ cười thần bí: "Nét mặt đã hiện hết ý đồ của cô ta, cô ta muốn tôi nhanh chóng thực hiện ba yêu cầu của cô ta càng sớm càng tốt."
Bạc Nguyên Triệt nữa hiểu nữa không, đôi mắt đào hoa đầy vẻ mù mịt nhìn về phía cô.
Những lời này khiến cho tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ không tự tin.
Thế là có ý gì?
Minh Toa Toa không phải nghe lời Hạ Minh nhận thua và đã hủy bỏ ba yêu cầu kia rồi sao? Tại sao lại biến thành cô sắp xếp cho Minh Toa Toa.
Minh Toa Toa bối rối và giận dữ nói: "Ý cô là sao? Sao nào, hay cô vẫn nghĩ tôi sẽ quỳ xuống lạy? Đừng có nằm mơ!"
Thu Thanh Duy lộ ra nụ cười của nhân vật phản diện và nói với cô ta: "Không phải là nghĩ, mà là cô nhất định sẽ phải làm như thế."
Đôi mắt nghi ngờ của người đàn ông Hạ Minh rơi vào người Thu Thanh Duy, mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn nhưng Minh Toa Toa không hề để ý, chỉ muốn lao tới xé nát miệng Thu Thanh Duy.
Cậu ta kịp thời tóm lấy tay cô ta và hỏi: “Cô Thu, câu này của cô là có ý gì?”
Thu Thanh Duy đặt điện thoại trở lại túi và trả lời với giọng thoải mái: "Đừng vội, rất nhanh sẽ biết."
Cô muốn xem xem, không có nhà họ Minh thì Minh Toa Toa sẽ dựa vào cái gì để tiếp tục lộng hành.
Không nhìn thấy được biểu cảm của những người xung quanh, Thu Thanh Duy xoay người đi đến trước mặt Bạc Nguyên Triệt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cô mỉm cười gõ lên cái đầu ngốc của anh một cái: "Tốt lắm, bây giờ đến chuyện của chúng ta."
"Chuyện của … hai chúng ta?" Bạc Nguyên Triệt nuốt một ngụm nước bọt, anh cảm thấy có chút chột dạ khi cô nhắc đến chuyện này.
Thu Thanh Duy đi lên phía trước, sau đó quay đầu lại ý kêu anh đi theo: "Đi thôi, chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Nói chuyện riêng? Bạc Nguyên Triệt đột nhiên cảm thấy muốn bỏ chạy, anh nhích từng bước theo cô, bất an mà hỏi: "Nói … chuyện gì?"
Thu Thanh Duy ngại tiếp xúc cơ thể với anh, vừa đẩy anh xích ra vừa đáp lời: "Chuyện “bà dì” của anh gần đây đến thăm."
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Hai người một trước một sau đi vào con đường nhỏ âm u, gió đêm thổi luồng qua khe núi, làn gió hè thổi tới tạo nên bầu không khí khô nóng.
Bên kia đường có một cái chòi dùng để nghỉ mát, xung quanh được lấp đầy đèn đường, làm cho lớp kính trên máy bán nước tự động lóe sáng lên.
Đúng lúc Thu Thanh Duy muốn mua nước uống, Bạc Nguyên Triệt đành đi ra cái chòi ngồi đợi, giống như một học sinh tiểu học làm sai đang chờ giáo viên đến phạt.
Anh chống tay lên đầu gối, cúi đầu, suy nghĩ đầy hỗn loạn không biết làm sao để giải thích hành động đầy xấu hổ đêm đó.
Anh nghĩ đến mê man đầu óc, gò má bỗng thấy lành lạnh khiến cho anh phải ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy trên tay Thu Thanh Duy đang cầm hai lon coca, đang rũ mắt xuống nhìn Bạc Nguyên Triệt.
"Cảm ơn." Anh nhận lấy lon coca nhưng cầm chặt trong tay không uống.
Thu Thanh Duy nhẹ nhàng mở nắp lon ra, vừa uống vừa hỏi chuyện: "Nói đi, tại sao gần đây anh lại trốn tránh tôi?"
Bạc Nguyên Triệt siết chặt lon nước trong tay, mím môi im lặng một lúc lâu, mới thốt ra một câu: "Cô còn nhớ …”
Thu Thanh Duy nghiêng đầu nhìn anh, hài hước nói: "Tôi không nhớ."
Biết cô đang nhìn mình, Bạc Nguyên Triệt không dám liếc nhìn lên, một bên má còn hơi ướt vì hồi nãy bị cô áp coca lạnh lên, mà bây giờ lại giống như có một ngọn lửa ở trong đó, dần trở nên nóng lên.
Anh dùng tay che mặt lại, trái cổ chậm rãi chuyển động lên xuống dưới ánh đèn, giọng nói khàn khàn phát ra: "Buổi tối hôm đó tôi có hơi say, cho nên … đã … khụ, hôn cô một cái …”
"A, thì ra anh đang nói đến chuyện đó à." Giọng nói của Thu Thanh Duy nhẹ nhàng bâng quơ: "Không phải chỉ là say rượu nên giở trò đồϊ ҍạϊ thôi sao? Tôi không để ý đâu, chẳng lẽ anh chỉ vì chuyện nhỏ này mà trốn tôi sao?"
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Vì chuyện này mà anh rối loạn cả một thời gian, vậy mà cô một chút cũng không để ý.
Cô như vậy, chẳng khác nào không xem anh là một người đàn ông?
Thu Thanh Duy chỉ nghe đến câu ‘Tâm tư phụ nữ như mò kim đáy bể’, không ngờ đến tâm tư của đàn ông cũng khó đoán như vậy. Cô đã nói sẽ không để ý chuyện đó, vì sao Bạc Nguyên Triệt lại biểu lộ ra nét mặt mất mát như vậy?
Cô uống thêm một ngụm nước rồi tiếp tục hỏi: "Tôi đã đưa cho anh bức ảnh chụp lén rồi mà, sao anh còn buồn?"
"Không buồn." Bạc Nguyên Triệt xốc lại tinh thần, nói một tiếng cảm ơn, sau đó như chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Phải rồi, cô và Minh Toa Toa đã nói gì với nhau?"
"Chuyện này thì …" Thu Thanh Duy nở một nụ cười thần bí: "Nét mặt đã hiện hết ý đồ của cô ta, cô ta muốn tôi nhanh chóng thực hiện ba yêu cầu của cô ta càng sớm càng tốt."
Bạc Nguyên Triệt nữa hiểu nữa không, đôi mắt đào hoa đầy vẻ mù mịt nhìn về phía cô.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận