Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Liếc nhìn sang một đống vỏ chai rượu ở trên mặt bàn, trong lòng âm thầm hoài nghi, tối qua uống cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền, sao có thể làm nhà học Minh bị sụp đổ được?
"Ông nội, ông có phải là có nhầm lẫn gì rồi không? Con là Toa Toa …"
Thấy cô ta gây họa mà vẫn còn không biết mình đã làm gì, Minh lão gia xém chút nữa bị chọc cho bệnh tim tái phát, ông ho khan dữ dội, lần thứ hai ra lệnh: "Đồ khốn kiếp! Mau cút về cho tao!"
Điện thoại bị dập tắt
Minh Toa Toa ‘Chậc’ một tiếng, đang định quay qua than phiền cùng lũ bạn việc ông nội rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện với cô ta, thì nhìn thấy một đám vừa rồi còn nằm ngổn ngang bây giờ đều cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cô ta.
"Có chuyện gì sao?" Minh Toa Toa không hiểu gì cả: "Sao hết người này tới người khác nhìn tôi làm gì? Còn không đi đi!"
Đám người nhìn nhau, vài giây sau, có một người không một tiếng động đứng lên, không thèm chào tiếng nào liền quay đầu rời đi, né Minh Toa Toa như né dịch bệnh.
Nhìn thấy quán bar càng lúc càng vắng, nhớ lúc trước một đám thường hay cùng nhau quậy phá, việc này làm cho Minh Toa Toa có chút hoảng loạn, vội giữ chặt lấy một người, lớn tiếng chất vấn: "Một lũ các người đang phát điên cái gì? Mau nói cho tôi!"
Trùng hợp người mà cô ta bắt được là người phục vụ hôm qua bị cô ta tát cho một cái trong lúc đang tức giận, nhìn Minh Toa Toa đang sa cơ thất thế, không khỏi nở nụ cười mỉa mai: "Minh Toa Toa, cô cũng có ngày hôm nay."
"Cái gì? Đừng có ăn nói quái gở! Cô mau nói rõ ràng cho tôi!"
Người phụ nữ chợt nắm lấy tay Minh Toa Toa, tay còn lại tát một cái thật mạnh, trực tiếp làm cô ta té chổng mông.
Minh Toa Toa run run lấy tay đỡ gò má, sau vài giây bàng hoàng, thì như chó điên mà nhào tới: "Cô vậy mà dám đánh tôi? Ai cho cô cái gan đó? Cô muốn chết à!"
Người phụ nữ cũng không chịu yếu thế, muốn gỡ gạc lại sự yếu đuối cùng hèn nhát trước kia, ra tay cũng không lưu tình chút nào, cuối cùng, không chỉ đánh sưng bản mặt mà Minh Toa Toa chăm sóc cẩn thận, mà còn giật đứt một nhúm tóc của cô ta, máu chảy đầm đìa trên da đầu, đau đến mức Minh Toa Toa phải nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nhìn thấy Minh Toa Toa la hét liên tục như quỷ kêu, người phụ nữ không một chút nương tay, một chân đạp thẳng vào bụng cô ta, trả lại sự nhẫn nhục suốt bao nhiêu năm: "Minh Toa Toa cái loại người cặn bã như cô nên xuống địa ngục đi! Ông trời đúng là có mắt, cổ phiếu của nhà họ Minh mấy người hiện giờ đã chạm tới đáy, tôi xem cô còn có thể làm một đại tiểu thư nở mày nở mặt nữa hay không! Cô đi chết đi! Hừ!"
Người phụ nữ hất nhẹ mái tóc vào mặt Minh Toa Toa, phun ra một ngụm nước bọt, nghênh ngang bỏ đi.
Minh Toa Toa lùng bùng lỗ tai, cô ta nhịn đau từ từ đứng dậy, toàn thân run rẩy dữ dội.
Cái quái gì vậy?
Nhà họ Minh rốt cuộc là bị làm sao?
Mở mạng lên vào khu tìm kiếm thông tin mới của tập đoàn Minh thị, tin tức đầu tiên đập vào mắt đó chính là dòng chữ “Tập đoàn Minh thị phá sản” thật đáng sợ.
Minh Toa Toa xây xẩm mặt mày, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại thấy mình đang ở trong nhà họ Minh, hai bên má cùng da đầu bị thương đã được bác sĩ gia đình sơ cứu qua, mẹ đang ngồi khóc bên mép giường, ba thì đứng ở một góc nét mặt u ám nhìn cô ta.
"Tỉnh rồi?" Ba Minh hỏi, giọng nói lạnh lùng đến mức làm người khác phải run sợ.
Cái trán Minh Toa Toa được băng bó kỹ lưỡng, cảm thấy bầu không khí xung quanh không được bình thường, liền mặc kệ đến nỗi uất ức mà mình vừa phải trải qua, gấp gáp muốn biết rốt cuộc chuyện Minh thị phá sản là như thế nào, hy vọng tất cả chỉ là tin đồn nhảm.
"Ba.... Con nghe nói công ty phá sản, chuyện đó có phải là sự thật không?"
Nhắc tới chuyện này càng làm ba Minh tức giận, hận không thể ra tay bóp ch3t tên phá gia chi tử này!
"Con còn có dũng khí để hỏi!" Ông ném vỡ cái điện thoại, gầm lên một cách giận dữ: "Ba hỏi con, con rốt cuộc đã gây sự với ai?!"
Minh Toa Toa nghi ngờ cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị một bản ghi âm, cô ta bấm mở lên, bản ghi âm truyền đến một đoạn nói chuyện quen thuộc —
"Cô muốn trừng trị tôi thế nào?"
"Cởi hết quần áo ra, sau đó quỳ gối trước mặt tôi dập đầu một trăm cái!"
Đây là..?!
Minh Toa Toa hít thở không thông.
"Ông nội, ông có phải là có nhầm lẫn gì rồi không? Con là Toa Toa …"
Thấy cô ta gây họa mà vẫn còn không biết mình đã làm gì, Minh lão gia xém chút nữa bị chọc cho bệnh tim tái phát, ông ho khan dữ dội, lần thứ hai ra lệnh: "Đồ khốn kiếp! Mau cút về cho tao!"
Điện thoại bị dập tắt
Minh Toa Toa ‘Chậc’ một tiếng, đang định quay qua than phiền cùng lũ bạn việc ông nội rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện với cô ta, thì nhìn thấy một đám vừa rồi còn nằm ngổn ngang bây giờ đều cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cô ta.
"Có chuyện gì sao?" Minh Toa Toa không hiểu gì cả: "Sao hết người này tới người khác nhìn tôi làm gì? Còn không đi đi!"
Đám người nhìn nhau, vài giây sau, có một người không một tiếng động đứng lên, không thèm chào tiếng nào liền quay đầu rời đi, né Minh Toa Toa như né dịch bệnh.
Nhìn thấy quán bar càng lúc càng vắng, nhớ lúc trước một đám thường hay cùng nhau quậy phá, việc này làm cho Minh Toa Toa có chút hoảng loạn, vội giữ chặt lấy một người, lớn tiếng chất vấn: "Một lũ các người đang phát điên cái gì? Mau nói cho tôi!"
Trùng hợp người mà cô ta bắt được là người phục vụ hôm qua bị cô ta tát cho một cái trong lúc đang tức giận, nhìn Minh Toa Toa đang sa cơ thất thế, không khỏi nở nụ cười mỉa mai: "Minh Toa Toa, cô cũng có ngày hôm nay."
"Cái gì? Đừng có ăn nói quái gở! Cô mau nói rõ ràng cho tôi!"
Người phụ nữ chợt nắm lấy tay Minh Toa Toa, tay còn lại tát một cái thật mạnh, trực tiếp làm cô ta té chổng mông.
Minh Toa Toa run run lấy tay đỡ gò má, sau vài giây bàng hoàng, thì như chó điên mà nhào tới: "Cô vậy mà dám đánh tôi? Ai cho cô cái gan đó? Cô muốn chết à!"
Người phụ nữ cũng không chịu yếu thế, muốn gỡ gạc lại sự yếu đuối cùng hèn nhát trước kia, ra tay cũng không lưu tình chút nào, cuối cùng, không chỉ đánh sưng bản mặt mà Minh Toa Toa chăm sóc cẩn thận, mà còn giật đứt một nhúm tóc của cô ta, máu chảy đầm đìa trên da đầu, đau đến mức Minh Toa Toa phải nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Nhìn thấy Minh Toa Toa la hét liên tục như quỷ kêu, người phụ nữ không một chút nương tay, một chân đạp thẳng vào bụng cô ta, trả lại sự nhẫn nhục suốt bao nhiêu năm: "Minh Toa Toa cái loại người cặn bã như cô nên xuống địa ngục đi! Ông trời đúng là có mắt, cổ phiếu của nhà họ Minh mấy người hiện giờ đã chạm tới đáy, tôi xem cô còn có thể làm một đại tiểu thư nở mày nở mặt nữa hay không! Cô đi chết đi! Hừ!"
Người phụ nữ hất nhẹ mái tóc vào mặt Minh Toa Toa, phun ra một ngụm nước bọt, nghênh ngang bỏ đi.
Minh Toa Toa lùng bùng lỗ tai, cô ta nhịn đau từ từ đứng dậy, toàn thân run rẩy dữ dội.
Cái quái gì vậy?
Nhà họ Minh rốt cuộc là bị làm sao?
Mở mạng lên vào khu tìm kiếm thông tin mới của tập đoàn Minh thị, tin tức đầu tiên đập vào mắt đó chính là dòng chữ “Tập đoàn Minh thị phá sản” thật đáng sợ.
Minh Toa Toa xây xẩm mặt mày, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại thấy mình đang ở trong nhà họ Minh, hai bên má cùng da đầu bị thương đã được bác sĩ gia đình sơ cứu qua, mẹ đang ngồi khóc bên mép giường, ba thì đứng ở một góc nét mặt u ám nhìn cô ta.
"Tỉnh rồi?" Ba Minh hỏi, giọng nói lạnh lùng đến mức làm người khác phải run sợ.
Cái trán Minh Toa Toa được băng bó kỹ lưỡng, cảm thấy bầu không khí xung quanh không được bình thường, liền mặc kệ đến nỗi uất ức mà mình vừa phải trải qua, gấp gáp muốn biết rốt cuộc chuyện Minh thị phá sản là như thế nào, hy vọng tất cả chỉ là tin đồn nhảm.
"Ba.... Con nghe nói công ty phá sản, chuyện đó có phải là sự thật không?"
Nhắc tới chuyện này càng làm ba Minh tức giận, hận không thể ra tay bóp ch3t tên phá gia chi tử này!
"Con còn có dũng khí để hỏi!" Ông ném vỡ cái điện thoại, gầm lên một cách giận dữ: "Ba hỏi con, con rốt cuộc đã gây sự với ai?!"
Minh Toa Toa nghi ngờ cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị một bản ghi âm, cô ta bấm mở lên, bản ghi âm truyền đến một đoạn nói chuyện quen thuộc —
"Cô muốn trừng trị tôi thế nào?"
"Cởi hết quần áo ra, sau đó quỳ gối trước mặt tôi dập đầu một trăm cái!"
Đây là..?!
Minh Toa Toa hít thở không thông.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận