Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Quý Ninh nhân cơ hội mang hoa quả lên, ghé vào tai anh nhắc: "Sắp đến lúc rồi, chuẩn bị xong chưa? Anh đừng có quên."
Làm sao anh ta có thể quên được chuyện quan trọng như vậy? Bạc Nguyên Triệt nắm chặt chìa khóa trong túi, trầm giọng trả lời: "Tôi biết."
Thu Thanh Duy không chú ý tới hành vi mờ ám của bọn họ, ăn uống xong liền đi đến ra sân thượng ăn hoa quả, đón gió biển.
Bạc Nguyên Triệt mang hai cốc soda bạc hà đến bên người cô, đưa cho cô một cốc: "Cô cảm thấy chỗ này thế nào?"
"Rất tốt, thanh tịnh, phong cảnh cũng rất đẹp." Thu Thanh Duy nhấp một ngụm soda: "Nếu tôi biết viết nhạc, tôi cũng thích sáng tác ở đây."
Điều Bạc Nguyên Triệt muốn biết không phải như vậy, anh ta họ nhẹ, ám chị nói: "Gần đây có một khu rừng lớn, đường cũng mới, nếu đi xe ra đó đón gió cũng rất thích."
Thu Thanh Duy gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó là một khoảng im lặng.
Sau khi uống cạn cốc nước, Bạc Nguyên Triệt thấy nhóm Quý Ninh cách đó không ra khoa tay múa chân với anh, ý bảo anh đừng làm phiền nữa.
Lúc này anh mới lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:"Chuyện đó... dù sao cũng nhờ cô mà bọn họ có thể chấm dứt hợp đồng thành công, phòng làm việc cũng mới có thể mở cửa thuận lợi như vậy, hiện tại nhà họ Minh cũng rớt đài, sau này giới giải trí nhất định cũng sẽ tốt hơn. Thật sự, cảm ơn cô."
"Được rồi, mấy lời này anh nói bao nhiêu lần rồi?" Thu Thanh Duy vỗ vai anh ta nói: "Đừng cảm ơn nữa, anh không chê phiền, nhưng tôi chê."
"Vậy không nói nữa." Bạc Nguyên Triệt nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, nói với cô: "Mọi người chuẩn bị lễ vật, cô có muốn đi lên xem một chút không?"
Đi theo cầu thang rồi lên đến tầng ba.
Căn biệt thự này được thiết kế lại thành nơi ở kết hợp với nơi làm việc, tầng môt và tầng hai được sử dụng để làm việc và sinh hoạt hằng ngày, tầng ba là không gian riêng, nơi bố trí phòng ngủ của các thành viên, không gian bên cạnh cầu thang được sử dụng làm không gian chung.
Lúc này, mọi người cũng đi theo lên tầng ba, chen chúc đứng ở chỗ không gian chung, chờ đợi cho Thu Thanh Duy một bất ngờ.
"Không có chuyện gì chứ?" Thu Thanh Duy nhắm mắt lại hỏi, cô không biết gì về lễ vật bí mật này.
Bạc Nguyên Triệt nắm bả vai cô, nhẹ nhàng dẫn cô đến trước một cánh cửa, sau đó mỉm cười, nói với cô: "Có thể mở mắt rồi."
Thu Thanh Duy mở mắt.
Trước mặt là một cánh cửa gỗ màu trắng mang phong cách Bắc u, có khắc chữ “Tiểu Duy” trên tấm cửa bằng đồng được khảm ở giữa.
Cô ngạc nhiên
Lúc này, Bạc Nguyên Triệt kéo tay cô và đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
“Mở ra xem xem.”
Cô tỉnh tỉnh mê mê mở cửa ra trong sự mong đợi, cánh cửa dần dần mở ra, cảnh tượng bên trong phòng hiện ra trước mắt.
Đó là một căn phòng màu hồng, được trang trí vô cùng nữ tính. Một dải băng rôn được kéo lên trên tường, trên đó có ghi dòng chữ "Chào mừng Tiểu Duy".
“Đây là cái gì...?” Mặc dù câu trả lời đã rõ ràng nhưng Thu Thanh Duy không thể không hỏi.
Bạc Nguyên Triệt và mọi người nhìn nhau ngượng ngùng nói: "Đây là phòng chúng tôi tự sắp xếp cho cô. Chúng tôi không biết nhiều về sở thích con gái. Nếu không thích, cô có thể nói với chúng tôi và chúng tôi sẽ sửa lại."
Có thể thấy chỉ có trai thẳng mới có thể trang trí căn phòng màu hồng như vậy, có lẽ là dựa vào trò chơi búp bê Barbie.
Thu Thanh Duy vừa buồn cười vừa cảm động: "Sao anh lại chuẩn bị phòng cho tôi?"
Bạc Nguyên Triệt thành thật trả lời: "Lúc trước cô nói... cô không còn nhà nữa, tôi nghĩ... cô có muốn ở lại đây không?"
Những người khác thi nhau nói:
"Đúng vậy! Ở khách sạn lâu cũng không tốt. Chị Duy có thể ở cùng chúng tôi!"
"Chị Duy, kỹ năng nấu nướng của chúng tôi siêu tốt! Chúng tôi hứa sẽ không làm để dạ dày của chị chịu ủy khuất.”
"Chị đến ở đây! Có rất nhiều người! Chị còn có thể tìm người chơi game cùng!"
Từ khi ông qua đời, Thu Thanh Duy đã lâu không cảm nhận được cảm giác ấm áp này, trong lòng vô cùng ấm áp, cô vội vàng hít một hơi thật sâu để che đi sự thất thố vừa rồi.
Làm sao anh ta có thể quên được chuyện quan trọng như vậy? Bạc Nguyên Triệt nắm chặt chìa khóa trong túi, trầm giọng trả lời: "Tôi biết."
Thu Thanh Duy không chú ý tới hành vi mờ ám của bọn họ, ăn uống xong liền đi đến ra sân thượng ăn hoa quả, đón gió biển.
Bạc Nguyên Triệt mang hai cốc soda bạc hà đến bên người cô, đưa cho cô một cốc: "Cô cảm thấy chỗ này thế nào?"
"Rất tốt, thanh tịnh, phong cảnh cũng rất đẹp." Thu Thanh Duy nhấp một ngụm soda: "Nếu tôi biết viết nhạc, tôi cũng thích sáng tác ở đây."
Điều Bạc Nguyên Triệt muốn biết không phải như vậy, anh ta họ nhẹ, ám chị nói: "Gần đây có một khu rừng lớn, đường cũng mới, nếu đi xe ra đó đón gió cũng rất thích."
Thu Thanh Duy gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó là một khoảng im lặng.
Sau khi uống cạn cốc nước, Bạc Nguyên Triệt thấy nhóm Quý Ninh cách đó không ra khoa tay múa chân với anh, ý bảo anh đừng làm phiền nữa.
Lúc này anh mới lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:"Chuyện đó... dù sao cũng nhờ cô mà bọn họ có thể chấm dứt hợp đồng thành công, phòng làm việc cũng mới có thể mở cửa thuận lợi như vậy, hiện tại nhà họ Minh cũng rớt đài, sau này giới giải trí nhất định cũng sẽ tốt hơn. Thật sự, cảm ơn cô."
"Được rồi, mấy lời này anh nói bao nhiêu lần rồi?" Thu Thanh Duy vỗ vai anh ta nói: "Đừng cảm ơn nữa, anh không chê phiền, nhưng tôi chê."
"Vậy không nói nữa." Bạc Nguyên Triệt nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, nói với cô: "Mọi người chuẩn bị lễ vật, cô có muốn đi lên xem một chút không?"
Đi theo cầu thang rồi lên đến tầng ba.
Căn biệt thự này được thiết kế lại thành nơi ở kết hợp với nơi làm việc, tầng môt và tầng hai được sử dụng để làm việc và sinh hoạt hằng ngày, tầng ba là không gian riêng, nơi bố trí phòng ngủ của các thành viên, không gian bên cạnh cầu thang được sử dụng làm không gian chung.
Lúc này, mọi người cũng đi theo lên tầng ba, chen chúc đứng ở chỗ không gian chung, chờ đợi cho Thu Thanh Duy một bất ngờ.
"Không có chuyện gì chứ?" Thu Thanh Duy nhắm mắt lại hỏi, cô không biết gì về lễ vật bí mật này.
Bạc Nguyên Triệt nắm bả vai cô, nhẹ nhàng dẫn cô đến trước một cánh cửa, sau đó mỉm cười, nói với cô: "Có thể mở mắt rồi."
Thu Thanh Duy mở mắt.
Trước mặt là một cánh cửa gỗ màu trắng mang phong cách Bắc u, có khắc chữ “Tiểu Duy” trên tấm cửa bằng đồng được khảm ở giữa.
Cô ngạc nhiên
Lúc này, Bạc Nguyên Triệt kéo tay cô và đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
“Mở ra xem xem.”
Cô tỉnh tỉnh mê mê mở cửa ra trong sự mong đợi, cánh cửa dần dần mở ra, cảnh tượng bên trong phòng hiện ra trước mắt.
Đó là một căn phòng màu hồng, được trang trí vô cùng nữ tính. Một dải băng rôn được kéo lên trên tường, trên đó có ghi dòng chữ "Chào mừng Tiểu Duy".
“Đây là cái gì...?” Mặc dù câu trả lời đã rõ ràng nhưng Thu Thanh Duy không thể không hỏi.
Bạc Nguyên Triệt và mọi người nhìn nhau ngượng ngùng nói: "Đây là phòng chúng tôi tự sắp xếp cho cô. Chúng tôi không biết nhiều về sở thích con gái. Nếu không thích, cô có thể nói với chúng tôi và chúng tôi sẽ sửa lại."
Có thể thấy chỉ có trai thẳng mới có thể trang trí căn phòng màu hồng như vậy, có lẽ là dựa vào trò chơi búp bê Barbie.
Thu Thanh Duy vừa buồn cười vừa cảm động: "Sao anh lại chuẩn bị phòng cho tôi?"
Bạc Nguyên Triệt thành thật trả lời: "Lúc trước cô nói... cô không còn nhà nữa, tôi nghĩ... cô có muốn ở lại đây không?"
Những người khác thi nhau nói:
"Đúng vậy! Ở khách sạn lâu cũng không tốt. Chị Duy có thể ở cùng chúng tôi!"
"Chị Duy, kỹ năng nấu nướng của chúng tôi siêu tốt! Chúng tôi hứa sẽ không làm để dạ dày của chị chịu ủy khuất.”
"Chị đến ở đây! Có rất nhiều người! Chị còn có thể tìm người chơi game cùng!"
Từ khi ông qua đời, Thu Thanh Duy đã lâu không cảm nhận được cảm giác ấm áp này, trong lòng vô cùng ấm áp, cô vội vàng hít một hơi thật sâu để che đi sự thất thố vừa rồi.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận