Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Thu Thanh Duy cười một tiếng, đẩy anh vào cửa, giống như người chủ vẫy tay chào chú chó của mình trước khi đi làm, trấn an nói: “Nghe lời nha, ở nhà đi, lấy đồ xong tôi sẽ quay lại mà.”

"Vậy … được rồi."

Không muốn cô cảm thấy mình quá vướng víu, Bạc Nguyên Triệt dừng lại không theo nữa, nhưng thấy cô chuẩn bị đóng cửa, anh vô thức đưa tay lên giữ cửa, di chuyển nhanh như bản năng.

Thu Thanh Duy: "Sao vậy?"

“Không có gì đâu.” Nhận thấy hành động của mình có chút đột ngột, Bạc Nguyên Triệt lúng túng kiếm cớ: “Cái đó … cô đi đường cẩn thận nha, đúng rồi, cô muốn ăn gì? Để buổi tối Quý Ninh làm. "

"Cái gì cũng được, tôi không phải là người kén ăn." Thu Thanh Duy nói xong, đưa tay lên vuốt mái tóc trên trán, lại chào tạm biệt: "Được rồi, anh đi chuẩn bị cho buổi biểu diễn đi! Tôi đi đây."

Không cho anh cơ hội nói nữa, Thu Thanh Duy vô tình đóng cửa lại, chặn ánh mắt lưu luyến của người đàn ông sau cánh cửa.

Đứng ở cửa vài giây, Thu Thanh Duy quay lại nở một nụ cười trên môi. Vừa bước đến bên cạnh xe thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ở bóng cây bên cạnh truyền đến, hỏi một câu: "Sống thử sao?"

Thu Thanh Duy quay lại và thấy Hạ Minh đứng dưới gốc cây bên cạnh chiếc xe của cậu ta. Sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, người đàn ông huýt sáo, tiếp tục hỏi: "Tôi rất tò mò, một người phụ nữ như cô làm sao có thể coi trọng cái loại nhảy nhót như một thằng hề trong làng giải trí vậy?"

Cô rất ghét kiểu thái độ cao ngạo này nên thẳng thừng đáp trả: "Vậy thì tại sao lại anh lại thích loại não tàn như Minh Toa Toa vậy?"

Hạ Minh cười lạnh: "Chẳng qua là nể tình chú Minh tôi mới chiếu cố cô ấy thôi, gu của tôi cũng không tệ như vậy."

Dừng lại một lúc, hắn ta trào phúng hỏi cô: "Ngược lại tôi rất có hứng thú với cô, thế nào? Có muốn theo tôi không? Tôi đáng tin cậy hơn nhiều so với tên tiểu bạch kiểm đó nhiều."

Thu Thanh Duy bất động thanh sắc: "Sáng sớm anh tới đây để nói cho tôi biết chuyện này?"

Hạ Minh châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Cô rất đặc biệt. Tôi muốn nghiêm túc thử một lần."

Nghe câu này giống như bố thí vậy, Thu Thanh Duy trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Nếu không có việc gì khác, làm phiền anh đừng lại xuất hiện trước mặt tôi nữa?"

Đây là lần đầu tiên công tử Hạ chủ động theo đuổi một người con gái, thế mà lại bị từ chối, còn với thái độ không hề khách khí như vậy, sắc mặt bỗng trở nên xấu xí: "Thu Thanh Duy, cô có biết tôi là ai không?"

“Tôi không quan tâm anh là ai!” Thu Thanh Duy lạnh lùng nói: “Trò chơi đã kết thúc rồi, đừng tìm tôi gây phiền phức nữa, được chứ?

“Tôi còn vẫn chưa chơi đùa đủ.” Hạ Minh nhìn chằm chằm cô: “Tôi rất tò mò cô sẽ mang đến cho tôi bao nhiêu điều bất ngờ nữa đây.”

“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.” Thu Thanh Duy mở cửa xe, không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian tán gẫu với cậu ta.

Hạ Minh không cam lòng buông tha con mồi hợp khẩu vị của mình, vì vậy lại cúi mặt xuống: "Cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu đi theo tôi, sau này ở thành phố Lạc sẽ không có người nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô."

“Không có anh thì cũng không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.” Thu Thanh Duy khinh thường cười: “Hơn nữa, tôi thích một người đàn ông dựa vào tôi hơn là dựa vào một người đàn ông. Cho nên, anh Hạ, anh không phải mẫu người của tôi.”

Nói xong cô đi thẳng lên xe, nhấn ga rồi phóng đi.

Hạ Minh nheo mắt lại, tức giận bừng bừng.

Trong khoảng thời gian này, chuyện của nhà họ Minh huyên náo đến ai cũng biết, tuy rằng thế lực của nhà họ Hạ cũng có thể bảo vệ nhà họ Minh, nhưng dưới sự cân nhắc, vì giao tình này mà tổn thất đến lợi ích không đáng có, cho nên mới không dây vào vũng nước đυ.c này. Sự thực đã chứng minh rằng quyết định này là một quyết định rất sáng suốt. Danh tiếng của nhà họ Minh lâu đời như vậy bỗng chỗ rơi đài. Nếu thực sự đứng ra bảo vệ họ, không biết công ty sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào.

Để làm được điều này, quả thực phải có vốn liếng.

Ngậm thuốc trong miệng, hắn vừa giận vừa buồn cười, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Thú vị thật..."

Thu Thanh Duy, rốt cuộc cô là ai?

Sau khi đến khách sạn và trả phòng, Thu Thanh Duy không vội quay trở lại mà đến ga ra của cô để lấy chiếc xe thể thao đã được tu sửa lại, chạy mấy vòng trên núi, sau đó mới thỏa mãn rời đi.

Khi trở lại phòng làm việc, Quý Ninh đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Thu Thanh Duy nhìn xung quanh chỉ thấy cậu và trợ lý của cậu thì liền hỏi: "Những người khác đâu?"

Quý Ninh vừa rửa rau vừa nói: "À, mấy người Tô Ngạn có thông báo nên họ đã ra ngoài rồi. Anh Nguyên Triệt... chắc đang tập nhảy trên tầng hai, buổi biểu diễn sắp diễn ra mà! Cần phải luyện tập nhiều hơn để tránh mắc sai lầm. "

Thu Thanh Duy hứng thú: "Tôi đi xem một chút."

Khi đi đến lối vào của cầu thang xoắn ốc trên tầng hai, cô nghe thấy tiếng nhạc nhịp nhàng từ phòng tập nhảy, khoanh tay bước ra cửa sau, nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đang tập nhảy trước tấm gương lớn.

Không biết đã tập bao lâu nhưng chiếc áo phông trắng đã ướt đẫm mồ hôi bám chặt vào bụng, đường nét sau áo thấp thoáng như ẩn như hiện theo từng động tác của anh.

Thực sự là … rất dụ người phạm tội...
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận