Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Thu Thanh Duy chỉ đứng ở sau cửa rồi lặng lẽ quan sát, khi một nhịp trống khác vang lên dồn dập, Bạc Nguyên Triệt đột ngột quay lại, lơ đãng ngước mắt lên, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng người đứng sau cửa.

Hơi thở của anh ngưng trệ, những bước nhảy quen thuộc đến trong xương tủy lúc này cũng bị anh quên mất, chân trái loạng choạng va vào chân phải, lảo đảo mấy bước, cuối cùng dừng lại rồi quỳ xuống trước mặt cô.

Bạc Nguyên Triệt: "..."

m nhạc vẫn tiếp tục nhưng nhịp trống nghe cũng không mãnh liệt b ắn ra bốn phía nữa mà là sự bối rối không thể diễn tả được.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, Thu Thanh Duy không nhịn được cười: "Anh như này là không được rồi, lúc nhảy vẫn còn bị ngã, anh không sợ mình làm trò cười trong buổi biểu diễn sao?"

Cô đưa tay đến trước mặt anh.

Bạc Nguyên Triệt không cầm tay cô, tự mình đứng dậy, vén vạt áo lên lau mồ hôi nhưng tiếc là không thể lau đi vết đỏ ngày càng rõ ràng trên mặt.

Anh né tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: "Không phải do cô đột nhiên xuất hiện sao …”

Thu Thanh Duy nghe vậy gõ vào gáy anh một cái: "Tôi chỉ nhìn một chút mà không thể chịu được rồi, vậy buổi hòa nhạc có nhiều khán giả như vậy, anh định làm thế nào?"

Nếu cô đã nhìn năng lực của Bạc Nguyên Triệt, cô sẽ không đặt câu hỏi như vậy. Tuy nhiên, đối mặt với với vô số khán giả trước mặt anh không hề lúng túng, trước mặt cô, anh lại hoảng loạn như một kẻ ngốc, đừng nói là bình tĩnh hoàn thành một điệu nhảy, bây giờ anh thậm chí một bước cũng không làm nổi.

Quá, quá là xấu hổ rồi...

“Người khác nhìn chằm chằm vào tôi cũng không sao.” Sau một lúc im lặng, anh lại trầm giọng nói, mang theo vẻ bất bình khó tả: “Nhưng cô thì không thể … Tôi rất căng thẳng khi mà bị cô nhìn … "

Thu Thanh Duy tức giận nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của anh sao? Mà anh lại sợ tôi như vậy."

"Không phải là tôi sợ …" Anh vò đầu bứt tóc không giải thích được: "Dù sao cũng là … căng thẳng..."

Căng thẳng chưa từng có...

Dường như bất cứ điều gì bình thường, chỉ cần đυ.ng phải cô, anh đều khó có thể giữ được bình tĩnh.

Thu Thanh Duy không biết phải nói gì: "Nếu mà như vậy, tôi sẽ không đến buổi biểu diễn của anh nữa, để không ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh."

Nghe vậy, Bạc Nguyên Triệt lo lắng, vô thức nắm lấy tay cô và nói: "Đừng mà! Tôi rất căng thẳng, nhưng cô nhìn tôi thêm vài lần nữa thì sẽ không sao rồi."

Thu Thanh Duy bước vào phòng tập nhảy, tìm một chỗ ngồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Nguyên Triệt: "Vậy thì anh nhảy ngay bây giờ đi!"

Nhìn vào mắt cô, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy có chút không ổn. Luôn cảm thấy như anh tự vác đá đập chân mình.

Sự thật đúng là như vậy.

Sau khi đứng trong 5 phút giữa tiếng trống dồn dập đầy nhiệt huyết mà anh không thể thực hiện được bước nhảy đầu tiên, Bạc Nguyên Triệt đành bỏ cuộc.

Trước mặt cô, anh không thể nhảy được, tất cả sự chú ý của anh đều bị cô kéo đi một cách không kiểm soát được. Trong đầu anh không hề có vũ điệu và tiết tấu mà chỉ có suy nghĩ cô sẽ thấy anh như thế nào, nghĩ như thế nào về anh, vậy cho nên càng sợ mất mặt thì càng mất mặt.

Trong bầu không khí xấu hổ hít thở không thông, anh yếu ớt nói: "Nếu không... hôm nay đến đây thôi? Chúng ta xuống ăn cơm đi..."

Thu Thanh Duy: "..."

Cái người này!

Nhảy thì không tập được nhưng cảm hứng sáng tác ca khúc thì tăng vọt.

Đêm đó, Bạc Nguyên Triệt lại bị mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, đành phải bật dậy sáng tác bài hát. Cảnh làm quen với Thu Thanh Duy hiện lên trước mắt, anh biến chúng thành những thanh âm mượt mà được đặt dưới ngòi bút.

Anh không thể nhớ lần cuối cùng cảm hứng dâng trào là khi nào, anh viết một mạch 5 bài hát liền, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ dần dần biến thành một màu trắng bạc đến mức không phát hiện thân thể mệt mỏi rã rời, chỉ cảm thấy một niềm vui sướиɠ tràn trề.

Đã đến lúc phát hành album mới rồi.

Anh nghĩ như vậy.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận