Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Anh chịu đựng nóng bưng chén mì đặt lên bàn, sau đó giơ tay chạm vào dái tai, dường như tranh công mà thúc giục: “Nếm thử xem! Không ngon tôi đổi tên theo họ cô!”
“Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Thu Nguyên Triệt.”
Bạc Nguyên Triệt bực bội rũ vai xuống: “Đừng như vậy mà, cô còn chưa ăn, sao biết không ngon hả?”
Thu Thanh Duy buồn cười cầm lấy đũa, nếm thử một miếng trước cái nhìn chăm chú của anh, vậy mà ngon không ngờ. Cô nhịn không được ăn vài ngụm liên tiếp, làm Bạc Nguyên Triệt đắc ý hỏng rồi.
“Không lừa cô đúng không?” Anh vừa ngồi xuống vừa nói, tay chống cằm nhìn cô ăn: “Mì trứng ốp la cà chua của anh đây là ngon nhất trên đời!"
Thu Thanh Duy nhướn mi: “Anh đây?”
Giọng điệu cô không mặn không nhạt nhưng lại tạo cho người khác cảm giác áp bức. Bạc Nguyên Triệt ý thức được bản thân có chút đắc ý vênh váo liền kiềm chế lại một chút. Anh lặng lẽ đưa tay lên mũi, cùng cô giải thích với khát vọng sống sót mãnh liệt: “Anh đây là cách tôi tự xưng, không phải có ý định làm anh của cô.”
Dừng một chút, anh lại ở bên cạnh ranh giới sống chết mà thử nói: “Đương nhiên, nếu cô muốn... Cũng có thể …”
Thu Thanh Duy: “...”
Cô không muốn.
Sau bữa trưa cũng không ăn thêm gì nữa, Thu Thanh Duy đói đến mức như bị ai bỏ đói đến chết, trong chốc lát đã ăn xong mì, đến cả một giọt nước súp cũng không còn.
Tuy rằng Bạc Nguyên Triệt vẫn còn đói nhưng anh còn thấy thỏa mãn hơn so với ăn mười chén cơm.
“Thế nào? Tay nghề của tôi không tồi đúng không?”
Sợ anh quá mức tự mãn, Thu Thanh Duy cố ý nói: “Tạm được.”
Cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh, không ngờ anh lại chẳng mảy may bị đả kích chút nào. Bạc Nguyên Triệt đứng dậy giúp cô dọn dẹp chén đũa, miệng nói: “Kỹ năng nấu ăn chỉ cần luyện tập nhiều thì sẽ lên tay, cô cho tôi chút thời gian, tôi đảm bảo lần sau sẽ nấu càng tốt hơn so với lần này.”
Thấy anh bắt đầu rửa bát, Thu Thanh Duy liếc nhìn trên bếp, đồ bên trong nồi đã hết sạch, không nhịn được hỏi: “Tại sao tôi không thấy phần của anh?”
“À, Quý Ninh có để cơm cho tôi trong tủ lạnh, chốc nữa tôi hâm lại ăn.”
“Có đồ ăn thừa sao không nói cho tôi? Chúng ta ăn tạm cũng được mà?” Thu Thanh Duy lấy ra mấy cái đĩa có màng bọc, phát hiện còn khá nhiều món, đủ cho hai người ăn.
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu rửa bát, giọng vẻ đương nhiên: “Vậy không được, sao có thể để cô ăn cơm thừa với tôi chứ?”
Đối với anh đó chỉ là một câu nói bình thường nhưng với Thu Thanh Duy lại không bình thường. Cô đứng trước tủ lạnh đang mở, khí lạnh phả vào mặt nhưng cô lại cảm thấy hơi ấm trong l*иg ngực đang nóng lên từng chút.
Cô cụp mắt xuống, đôi mắt long lanh vì xúc động.
Cô biết không thể như vậy, anh càng đối xử tốt với cô, cô lại càng sợ bản thân sẽ không nỡ, sẽ luyến tiếc, sẽ không thể từ biệt thế giới có sự ràng buộc này.
Cô đóng cửa tủ lạnh, nhìn chằm chằm bóng mờ của mình phía trên, nói: “Tôi nhớ rồi, ngày mai chính là nhạc hội rồi, tôi chúc anh biểu diễn thuận lợi trước.”
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy kỳ quặc: “Tại sao lại chúc sớm như vậy? Khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng cơ mà.”
Thu Thanh Duy lặng lẽ nhìn anh nhưng không nói với anh đây là đêm cuối cùng cô ở thành phố Lạc và cũng là lần cuối cùng cô ở bên anh.
Vì thế …
“Bạc Nguyên Triệt, nếu anh thích đứng trên sân khấu, vậy hãy cứ tiếp tục ca hát nhé. Chúng ta đã nói rồi, anh sẽ thay tôi thực hiện những ước mơ mà tôi chưa thể hoàn thành.”
“Tôi biết mà.” Bạc Nguyên Triệt đáp ứng xong liền nhìn cô một cách kỳ lạ: “Nhưng mà, sao đột nhiên cô lại nghiêm túc như vậy?”
Đêm nay tiểu Duy có chút kỳ quái, không biết có phải là ảo giác của anh không.
“Tôi đang khuyến khích anh đó, dù nghe nói rằng anh là nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí, nhưng nếu cứ trì trệ không tiến, rất nhanh thôi sẽ bị thế hệ trẻ vượt qua, biết chưa?”
Thu Thanh Duy che giấu quá khứ rất tốt, Bạc Nguyên Triệt không nghi ngờ gì, anh làm tư thế chào với cô, vui vẻ nói: “Tuân mệnh! Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, so với trước đây sẽ càng nỗ lực."
“Nhưng mà …” Đề tài câu chuyện thay đổi, anh hỏi: “Ước mơ của cô là gì? Cô chưa bao giờ nói với tôi."
“Ước mơ của tôi …” Thu Thanh Duy lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chính là có thể có một cơ hội theo đuổi mộng tưởng một lần nữa.”
“Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Thu Nguyên Triệt.”
Bạc Nguyên Triệt bực bội rũ vai xuống: “Đừng như vậy mà, cô còn chưa ăn, sao biết không ngon hả?”
Thu Thanh Duy buồn cười cầm lấy đũa, nếm thử một miếng trước cái nhìn chăm chú của anh, vậy mà ngon không ngờ. Cô nhịn không được ăn vài ngụm liên tiếp, làm Bạc Nguyên Triệt đắc ý hỏng rồi.
“Không lừa cô đúng không?” Anh vừa ngồi xuống vừa nói, tay chống cằm nhìn cô ăn: “Mì trứng ốp la cà chua của anh đây là ngon nhất trên đời!"
Thu Thanh Duy nhướn mi: “Anh đây?”
Giọng điệu cô không mặn không nhạt nhưng lại tạo cho người khác cảm giác áp bức. Bạc Nguyên Triệt ý thức được bản thân có chút đắc ý vênh váo liền kiềm chế lại một chút. Anh lặng lẽ đưa tay lên mũi, cùng cô giải thích với khát vọng sống sót mãnh liệt: “Anh đây là cách tôi tự xưng, không phải có ý định làm anh của cô.”
Dừng một chút, anh lại ở bên cạnh ranh giới sống chết mà thử nói: “Đương nhiên, nếu cô muốn... Cũng có thể …”
Thu Thanh Duy: “...”
Cô không muốn.
Sau bữa trưa cũng không ăn thêm gì nữa, Thu Thanh Duy đói đến mức như bị ai bỏ đói đến chết, trong chốc lát đã ăn xong mì, đến cả một giọt nước súp cũng không còn.
Tuy rằng Bạc Nguyên Triệt vẫn còn đói nhưng anh còn thấy thỏa mãn hơn so với ăn mười chén cơm.
“Thế nào? Tay nghề của tôi không tồi đúng không?”
Sợ anh quá mức tự mãn, Thu Thanh Duy cố ý nói: “Tạm được.”
Cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh, không ngờ anh lại chẳng mảy may bị đả kích chút nào. Bạc Nguyên Triệt đứng dậy giúp cô dọn dẹp chén đũa, miệng nói: “Kỹ năng nấu ăn chỉ cần luyện tập nhiều thì sẽ lên tay, cô cho tôi chút thời gian, tôi đảm bảo lần sau sẽ nấu càng tốt hơn so với lần này.”
Thấy anh bắt đầu rửa bát, Thu Thanh Duy liếc nhìn trên bếp, đồ bên trong nồi đã hết sạch, không nhịn được hỏi: “Tại sao tôi không thấy phần của anh?”
“À, Quý Ninh có để cơm cho tôi trong tủ lạnh, chốc nữa tôi hâm lại ăn.”
“Có đồ ăn thừa sao không nói cho tôi? Chúng ta ăn tạm cũng được mà?” Thu Thanh Duy lấy ra mấy cái đĩa có màng bọc, phát hiện còn khá nhiều món, đủ cho hai người ăn.
Bạc Nguyên Triệt cúi đầu rửa bát, giọng vẻ đương nhiên: “Vậy không được, sao có thể để cô ăn cơm thừa với tôi chứ?”
Đối với anh đó chỉ là một câu nói bình thường nhưng với Thu Thanh Duy lại không bình thường. Cô đứng trước tủ lạnh đang mở, khí lạnh phả vào mặt nhưng cô lại cảm thấy hơi ấm trong l*иg ngực đang nóng lên từng chút.
Cô cụp mắt xuống, đôi mắt long lanh vì xúc động.
Cô biết không thể như vậy, anh càng đối xử tốt với cô, cô lại càng sợ bản thân sẽ không nỡ, sẽ luyến tiếc, sẽ không thể từ biệt thế giới có sự ràng buộc này.
Cô đóng cửa tủ lạnh, nhìn chằm chằm bóng mờ của mình phía trên, nói: “Tôi nhớ rồi, ngày mai chính là nhạc hội rồi, tôi chúc anh biểu diễn thuận lợi trước.”
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy kỳ quặc: “Tại sao lại chúc sớm như vậy? Khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng cơ mà.”
Thu Thanh Duy lặng lẽ nhìn anh nhưng không nói với anh đây là đêm cuối cùng cô ở thành phố Lạc và cũng là lần cuối cùng cô ở bên anh.
Vì thế …
“Bạc Nguyên Triệt, nếu anh thích đứng trên sân khấu, vậy hãy cứ tiếp tục ca hát nhé. Chúng ta đã nói rồi, anh sẽ thay tôi thực hiện những ước mơ mà tôi chưa thể hoàn thành.”
“Tôi biết mà.” Bạc Nguyên Triệt đáp ứng xong liền nhìn cô một cách kỳ lạ: “Nhưng mà, sao đột nhiên cô lại nghiêm túc như vậy?”
Đêm nay tiểu Duy có chút kỳ quái, không biết có phải là ảo giác của anh không.
“Tôi đang khuyến khích anh đó, dù nghe nói rằng anh là nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí, nhưng nếu cứ trì trệ không tiến, rất nhanh thôi sẽ bị thế hệ trẻ vượt qua, biết chưa?”
Thu Thanh Duy che giấu quá khứ rất tốt, Bạc Nguyên Triệt không nghi ngờ gì, anh làm tư thế chào với cô, vui vẻ nói: “Tuân mệnh! Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, so với trước đây sẽ càng nỗ lực."
“Nhưng mà …” Đề tài câu chuyện thay đổi, anh hỏi: “Ước mơ của cô là gì? Cô chưa bao giờ nói với tôi."
“Ước mơ của tôi …” Thu Thanh Duy lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chính là có thể có một cơ hội theo đuổi mộng tưởng một lần nữa.”
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận