Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Chỉ còn mười phút nữa là buổi hòa nhạc kết thúc rồi.

Bạc Nguyên Triệt đứng ở trung tâm sân khấu, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn cả một buổi tối giờ đã không thể khống chế mà để lộ ra biểu cảm thất vọng.

Tại sao Tiểu Duy lại không đến?

Vẫn còn chuyện gì chưa xử lý xong sao?

Muốn gọi điện cho cô nhưng tiết mục trong buổi hòa nhạc sắp xếp rất sát nhau, căn bản không có thời gian, anh chỉ có thể tranh thủ lúc thay trang phục gửi cho cô một vài tin nhắn nhưng vẫn không có hồi âm.

Anh có chút chán nản nghĩ.

Không phải cô quên rồi chứ? Sớm biết như thế này thì sáng sớm nay đã gõ cửa phòng cô, nhắc cô rằng tối nay là buổi hòa nhạc của anh.

“Làm sao đấy?” Trợ lý nhận thấy sự kì lạ của anh, vừa giúp anh chỉnh lại trang phục biểu diễn vừa hỏi.

Bạc Nguyên Triệt nhấp nhấp miệng, muốn trợ lý giúp anh hỏi Tiểu Duy tại sao không đến, lại cảm thấy bây giờ hỏi cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi liền nuốt lại lời đã ra đến đầu môi, lắc đầu không nói gì.

“Ồ, có phải là mệt rồi không?” Trợ lý mang đến cho anh một cốc nước, động viên: “Tiết mục cuối cùng rồi, hát xong buổi hòa nhạc tối nay thì cũng coi như là bế mạc một cách hoàn mỹ, sau đó mọi người cùng nhau đi ăn mừng, nhà hàng mà anh nói tôi đặt xong rồi, tính riêng tư rất tốt, ăn chơi thỏa thích mà không sợ đám chó săn.”

Nghĩ đến tất cả mọi thứ trong những ngày vừa qua, trợ lý cảm khái: “Chuyện tồi tệ cũng coi như là đã qua đi rồi, đêm nay có thể thoải mái ăn chơi rồi.”

Bạc Nguyên Triệt lẩm bẩm: “Đúng vậy, chuyện không tốt đều đã qua rồi …”

Nếu như Tiểu Duy có thể đến xem anh biểu diễn, vậy thì đêm nay chính là một đêm hoàn mỹ, nhưng cô ấy không đến, đợi một lúc nữa sau khi kết thúc anh sẽ gọi điện cho cô hỏi rõ sự tình ra làm sao.

Thời gian thay quần áo ngắn ngủi kết thúc.

Dưới sân khấu vẫn còn vô số người vẫn đang đợi, Bạc Nguyên Triệt nén xuống những suy nghĩ trong đầu, mang theo sự tiếc nuối một lần nữa lên sân khấu.

Bốn phía trong sân vận động lại tối xuống, phía dưới là gậy phát sáng với những ngôi sao lung linh như một bầu trời đêm vô tận.

Anh định thần lại, nhìn khán giả dưới sân khẩu nói: “Rất vui vì mọi người đã đến nghe buổi hòa nhạc của tôi, cũng cảm ơn những ủng hộ và yêu thích của mọi người từ trước đến giờ, không có mọi người thì cũng không có Bạc Nguyên Triệt của ngày hôm nay.”

Tất cả khán giả đều hò hét vỗ tay cổ vũ, thanh thế cực kì lớn.

Bạc Nguyên Triệt cười nhẹ, ánh mắt lại rơi trên chỗ ngồi đối diện sân khấu, trong ánh mắt liền tối đi mấy phần.

“Tiết mục cuối cùng là bài hát tôi mới sáng tác cách đây không lâu, vốn dĩ muốn làm món quà bất ngờ cho một người mà tôi vẫn luôn muốn cảm ơn, cảm ơn sự xuất hiện của cô ấy, cũng như cảm ơn cô ấy đã đồng hành và động viên.”

Qua một lúc, anh lại nuối tiếc lên tiếng: “Nhưng đáng tiếc là tối nay cô ấy hình như có việc không thể đến, thế nên bài hát này chỉ có thể đợi đến khi album phát hành mới có thể tặng cho cô ấy rồi.”

Nói xong câu này, anh nhìn vị trí trống rỗng trước mắt thấp giọng hát. Rõ ràng là lời hát tươi sáng vui vẻ nhưng vì biểu cảm thất vọng của anh mà hiện ra vài phần buồn bã.

“Một nụ cười đơn giản của em, khiến ngày mưa bỗng trở nên ấm áp~”

“Bất giác, không thể rời xa em~”

“Anh muốn hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp cùng em~”

“Ngày mà anh gặp em, là ngày đẹp đến lóa mắt~”

Là bài hát mà mấy ngày trước hát ở phòng thu âm.

Nhân viên của phòng làm việc đều biết anh tặng cho ai, ngược lại tim của Quý Ninh lại thắt chặt từng cơn, cậu bất an nhìn người đang thấp giọng hát trên sân khấu, lo lắng đến rơi nước mắt: “A Ngạn, làm thế nào bây giờ? Nếu như anh Nguyên Triệt biết … vậy thì phải làm sao …”

Tô Ngạn không lên tiếng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, luôn cảm thấy một lúc nữa sau khi Bạc Nguyên Triệt biết chị Duy không từ mà biệt sẽ phát điên mất …
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận