Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tô Ngạn tức giận bật cười: “Tôi tọc mạch? Cả ngày không nhận tin nhắn, lại ở đây say xỉn! Nhìn vào gương mặt cậu xem, xem bản thân mình hiện giờ có giống con ma men không?”.
Bạc Nguyên Triệt không chút lay động, thấy không lấy được chai rượu, dứt khoát cầm lấy một chai khác, mở nắp ngửa đầu lên uống.
Mọi người ai nấy đều bực bội khi anh trở thành thế này.
Tô Ngạn nghiến răng, thật sự chán ngấy bộ dạng này rồi, anh trở nên mất bình tĩnh, trực tiếp vươn tay hất toàn bộ bàn rượu xuống đất.
Trong âm thanh vỡ vụn, cảm xúc trong mắt Bạch Nguyên Triệt cũng vỡ vụn theo, anh đập chai rượu xuống đất, mắt đỏ hoe rống lên: “Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Nói đi! Tôi phải làm gì để Tiểu Duy quay trở lại đây?!”.
Tô Ngạn cũng thét lên: “Tôi không biết! Tôi muốn tìm cô ấy để rồi tôi sẽ đưa cô ấy tới trước mặt cậu ngay lập tức, để cho cô ấy xem bộ dạng ngu ngốc bây giờ của cậu!”
“Vậy cậu đưa cô ấy đến đây đi … đưa đến đây đi …” Bạc Nguyên Triệt nói, đôi mắt ướŧ áŧ, anh xoa xoa chóp mũi đau nhức và giọng nói theo đó cũng trở nên nức nở: “Đáng lẽ ngày hôm đó tôi không đi đến cái buổi biểu diễn đó, nếu tôi ở nhà, tôi đã có thể sớm biết cô ấy đã đi, và có lẽ tôi đã có thể đón cô ấy trở lại …”
“Anh Nguyên Triệt, anh đừng nói nữa …” Đôi mắt của Quý Ninh cũng đỏ lên: “Chị Duy nên có những kế hoạch của riêng mình, trong thư cũng viết rằng việc rời đi vốn dĩ đã được lên kế hoạch từ trước rồi.”
Bạc Nguyên Triệt ôm đầu gục xuống ghế sô pha, hai bên thái dương nhói lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cồn.
Anh nhắm mắt lại và nghĩ tới cái đêm ác mộng đó.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ta đã gọi cho Tiểu Duy, nhưng phản hồi duy nhất anh ta nhận được chỉ có âm thanh trống rỗng của tiếng thông báo tự động. Star friend* trên Wechat khi bị tắt sẽ không trả lời lại được. Ngay sau đó, Tô Ngạn và Quý Ninh đến hậu trường do dự nói với anh rằng Tiểu Duy đã đi rồi.
*Star friend: chức năng đính tài khoản người dùng lên trên cho việc dễ tìm kiếm trong Wechat
Đêm đó không ai có tâm trạng đi dự tiệc ăn mừng, anh điên cuồng tìm kiếm khắp thành phố Lạc nhưng không tìm thấy người phụ nữ nào tên Thu Thanh Duy cả.
Ngày hôm sau, trong tài khoản của anh có thêm một tỷ chuyển khoản, không có một dòng ghi chú hay tin nhắn nhưng anh biết rằng, chính Tiểu Duy đã chuyển cho anh.
Anh cố gắng tìm cô thông qua thông tin chuyển khoản, nhưng tiếc là nó được ẩn giấu rất kĩ, anh đã tìm rất lâu nhưng cũng không tìm thấy thông tin gì.
Không có ai tên Thu Thanh Duy trong nhà họ Thu ở thành phố Phái, chỉ có một người phụ nữ bằng tuổi tên Thu Niệm đã qua đời.
Từ đó, Thanh Duy của anh đã biến mất.
Nó giống như một ảo giác xuất hiện trong lúc tuyệt vọng rồi biến mất chỉ trong một đêm nhưng anh vẫn giữ lấy ký ức đó, mê đắm trong đó, không thể tự giải thoát.
Người phục vụ sau khi nghe thấy tiếng va chạm thì đi tới, mớ lộn xộn trên sàn nhà khiến anh ta giật mình, quan sát thấy bầu không khí căng thẳng, anh ta cẩn thận hỏi: “Quý khách … Xin hỏi có phải anh không hài lòng với rượu trong cửa hàng này không?”
“Không có, vô tình trượt chân.” Bạc Nguyên Triệt cất tiếng, giọng nói khàn khàn thể hiện sự mệt mỏi: “Phiền anh cho tôi một cốc bia.”
Tô Ngạn mắng: “Uống như này cậu muốn chết à?!”
Quý Ninh xin lỗi người phục vụ: “Anh ấy say rồi, anh không cần đem rượu cho chúng tôi nữa, tôi sẽ đi thanh toán hoá đơn.”
Không có rượu, giống như việc mất thuốc để làm tê liệt tạm thời bản thân, Bạc Nguyên Triệt loạng choạng đứng dậy, giương đôi mắt lờ đờ, đối đầu với Tô Ngạn: “Nếu không uống, vậy thì tôi sẽ đi lên sân khấu chính để hát nhỉ?”
“A Triệt, cậu đừng có như vậy, cậu đang ở chỗ đông người, có biết hậu quả sẽ lớn như nào nếu bị chụp lại không?”
Trợ lý vội vàng ngăn cản nhưng bị Bạc Nguyên Triệt một tay đẩy ra.
Người đàn ông lấy lại được bộ dạng gai góc trước đó, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận: “Đừng làm phiền tôi.”
Bạc Nguyên Triệt không chút lay động, thấy không lấy được chai rượu, dứt khoát cầm lấy một chai khác, mở nắp ngửa đầu lên uống.
Mọi người ai nấy đều bực bội khi anh trở thành thế này.
Tô Ngạn nghiến răng, thật sự chán ngấy bộ dạng này rồi, anh trở nên mất bình tĩnh, trực tiếp vươn tay hất toàn bộ bàn rượu xuống đất.
Trong âm thanh vỡ vụn, cảm xúc trong mắt Bạch Nguyên Triệt cũng vỡ vụn theo, anh đập chai rượu xuống đất, mắt đỏ hoe rống lên: “Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Nói đi! Tôi phải làm gì để Tiểu Duy quay trở lại đây?!”.
Tô Ngạn cũng thét lên: “Tôi không biết! Tôi muốn tìm cô ấy để rồi tôi sẽ đưa cô ấy tới trước mặt cậu ngay lập tức, để cho cô ấy xem bộ dạng ngu ngốc bây giờ của cậu!”
“Vậy cậu đưa cô ấy đến đây đi … đưa đến đây đi …” Bạc Nguyên Triệt nói, đôi mắt ướŧ áŧ, anh xoa xoa chóp mũi đau nhức và giọng nói theo đó cũng trở nên nức nở: “Đáng lẽ ngày hôm đó tôi không đi đến cái buổi biểu diễn đó, nếu tôi ở nhà, tôi đã có thể sớm biết cô ấy đã đi, và có lẽ tôi đã có thể đón cô ấy trở lại …”
“Anh Nguyên Triệt, anh đừng nói nữa …” Đôi mắt của Quý Ninh cũng đỏ lên: “Chị Duy nên có những kế hoạch của riêng mình, trong thư cũng viết rằng việc rời đi vốn dĩ đã được lên kế hoạch từ trước rồi.”
Bạc Nguyên Triệt ôm đầu gục xuống ghế sô pha, hai bên thái dương nhói lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cồn.
Anh nhắm mắt lại và nghĩ tới cái đêm ác mộng đó.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ta đã gọi cho Tiểu Duy, nhưng phản hồi duy nhất anh ta nhận được chỉ có âm thanh trống rỗng của tiếng thông báo tự động. Star friend* trên Wechat khi bị tắt sẽ không trả lời lại được. Ngay sau đó, Tô Ngạn và Quý Ninh đến hậu trường do dự nói với anh rằng Tiểu Duy đã đi rồi.
*Star friend: chức năng đính tài khoản người dùng lên trên cho việc dễ tìm kiếm trong Wechat
Đêm đó không ai có tâm trạng đi dự tiệc ăn mừng, anh điên cuồng tìm kiếm khắp thành phố Lạc nhưng không tìm thấy người phụ nữ nào tên Thu Thanh Duy cả.
Ngày hôm sau, trong tài khoản của anh có thêm một tỷ chuyển khoản, không có một dòng ghi chú hay tin nhắn nhưng anh biết rằng, chính Tiểu Duy đã chuyển cho anh.
Anh cố gắng tìm cô thông qua thông tin chuyển khoản, nhưng tiếc là nó được ẩn giấu rất kĩ, anh đã tìm rất lâu nhưng cũng không tìm thấy thông tin gì.
Không có ai tên Thu Thanh Duy trong nhà họ Thu ở thành phố Phái, chỉ có một người phụ nữ bằng tuổi tên Thu Niệm đã qua đời.
Từ đó, Thanh Duy của anh đã biến mất.
Nó giống như một ảo giác xuất hiện trong lúc tuyệt vọng rồi biến mất chỉ trong một đêm nhưng anh vẫn giữ lấy ký ức đó, mê đắm trong đó, không thể tự giải thoát.
Người phục vụ sau khi nghe thấy tiếng va chạm thì đi tới, mớ lộn xộn trên sàn nhà khiến anh ta giật mình, quan sát thấy bầu không khí căng thẳng, anh ta cẩn thận hỏi: “Quý khách … Xin hỏi có phải anh không hài lòng với rượu trong cửa hàng này không?”
“Không có, vô tình trượt chân.” Bạc Nguyên Triệt cất tiếng, giọng nói khàn khàn thể hiện sự mệt mỏi: “Phiền anh cho tôi một cốc bia.”
Tô Ngạn mắng: “Uống như này cậu muốn chết à?!”
Quý Ninh xin lỗi người phục vụ: “Anh ấy say rồi, anh không cần đem rượu cho chúng tôi nữa, tôi sẽ đi thanh toán hoá đơn.”
Không có rượu, giống như việc mất thuốc để làm tê liệt tạm thời bản thân, Bạc Nguyên Triệt loạng choạng đứng dậy, giương đôi mắt lờ đờ, đối đầu với Tô Ngạn: “Nếu không uống, vậy thì tôi sẽ đi lên sân khấu chính để hát nhỉ?”
“A Triệt, cậu đừng có như vậy, cậu đang ở chỗ đông người, có biết hậu quả sẽ lớn như nào nếu bị chụp lại không?”
Trợ lý vội vàng ngăn cản nhưng bị Bạc Nguyên Triệt một tay đẩy ra.
Người đàn ông lấy lại được bộ dạng gai góc trước đó, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận: “Đừng làm phiền tôi.”
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận