Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Sao ông có thể làm bác sĩ được vậy ông già? Đổi sang nghề mai mối luôn đi!
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Liếc nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy tay mình, Thu Thanh Duy quơ tay qua lại, lôi kéo sự chú ý của đối phương, ngay khi đôi mắt đào hoa tránh né nhìn qua, khóe môi của cô khẽ nhếch lên, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy, yêu thầm tôi sao?"
Sau câu hỏi, khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt đỏ bừng như bị đốt cháy, đến cả bàn tay nắm lấy Thu Thanh Duy cũng trở nên cứng đờ, câu trả lời hiển nhiên đã rõ ràng, anh vẫn cố chấp: “Ai yêu thầm em?’’
Đồng đội: …
Đúng là đồ não heo chết tiệt mà, xứng đáng độc thân cả đời
Thu Thanh Duy chỉ nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng ‘’Ồ’’ một tiếng.
Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy cả người đều khó chịu, anh nhìn cô với ánh mắt tránh né bối rối hỏi: “Ý em là gì?’’
Thì chính là ý đó. Thu Thanh Duy hơi nheo mắt, tiếp tục trêu chọc anh: “Không lẽ anh còn mong chờ điều gì khác sao?’’
Một loại cảm giác bị nhìn thấu hết tất cả khiến Bạc Nguyên Triệt vội vàng né tránh, lắp bắp nói: “Anh không ngờ …
Đôi mắt Thu Thanh Duy ngập tràn ý cười, lại là một tiếng “Ồ”’.
Lại là “Ồ”, rốt cuộc cô có ý gì đây? Có phải hay không là đã nhìn ra cái gì rồi?
Trong cổ họng như có một viên kẹo vừa ngọt lại vừa chát, một phần mong cô phát hiện ra tâm ý của bản thân, một phần lại muốn giấu đi vì sợ cô sẽ từ chối.
Loại tâm trạng này thật khó chịu, Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, đang chuẩn bị tỏ tình, nhưng Quý Ninh người lúc nãy đã tốt bụng giúp anh hoà giải lại nói xen vào lúc này: “Chị Duy, lúc nãy chị mới nói đừng có hiểu lầm, rốt cuộc là hiểu lầm gì vậy?”
Những lời này khiến bầu không khí mơ hồ trong phường đột nhiên tan biến, vài cặp mắt nhìn chằm chằm Thu Thanh Duy, chờ đợi câu trả lời.
Cảm giác sợ hãi ập đến, Bạc Nguyên Triệt không quan tâm đến việc sẽ tỏ tình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thu Thanh Duy, khàn giọng hỏi: "Đúng vậy, là hiểu lầm gì vậy”
Sau khi Thu Thanh Duy giải thích sự việc, cả khán phòng đồng thanh —
“Vì vậy, nguyên nhân em không từ mà biệt là do được chẩn đoán sai bệnh?”
Thu Thanh Duy xoè tay: “Đúng vậy, sau khi phát hiện ra là chẩn đoán sai rồi tôi liền quay trở lại.”
Cho dù cô ấy đã nói ra nguyên nhân, nhưng mọi người vẫn chưa chấp nhận được.
“Nhưng mà việc lớn như vậy vì sao lại không cùng chúng tôi thương lượng chứ.”
“Đúng vậy! Chị Duy, chúng tôi đã xem chị như người một nhà rồi, vậy mà chuyện này chị lại định giữ một mình, rốt cuộc chị xem chúng tôi là gì?”
“May mắn thay đó là một chẩn đoán sai, nếu không chúng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa đúng không?”
Thu Thanh Duy ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Tôi bệnh là việc riêng của tôi, tôi không muốn làm phiền người khác, dù có nói ra cũng không giúp được gì, chỉ làm mọi người thêm lo lắng thôi.”
“Chị Duy, lời này của chị thật xa cách.”
“Đúng vậy, cô cứ rời đi mà không nói một lời nào, chúng tôi càng lo lắng hơn, phải không?"
“Lúc cô giúp chúng tôi giải quyết việc của Minh Toa Toa tại sao không nghĩ rằng chúng tôi làm phiền cô?”
Giữa tất cả những lời phàn nàn, Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường bệnh trong im lặng, quay lưng về phía Thu Thanh Duy, nhấc chăn bông lên và quấn chặt lấy mình.
Cả phòng bệnh im lặng một lúc.
Thấy dáng vẻ đó của Bạc Nguyên Triệt, đồng đội nhìn nhau, đều nháy mắt ra hiệu cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, chừa lại không gian cho hai người.
Thu Thanh Duy nhìn người đang cuộn tròn trên giường bệnh, bất lực bước tới: “Tức giận à?”
Người đang trốn dưới chăn vẫn phớt lờ cô.
Thu Thanh Duy ngồi xuống cạnh giường, cùng anh nói lý lẽ: “Anh nghĩ xem, đến cả bác sĩ cũng không có cách nào chữa bệnh nan y, nói với mọi người có thể có cách sao? Khiến mọi người cùng tôi buồn sao?”
Người đang quay lưng với cô vẫn bất động, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Thu Thanh Duy thật sự không có quá nhiều sự kiên nhẫn, trước khi gặp anh cô không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày phải dỗ một người đàn ông như dỗ một đứa trẻ.
“Nếu anh không nói chuyện, tôi sẽ nhấc chăn lên đấy.” Cô nói với giọng đe dọa nửa vời.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Liếc nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy tay mình, Thu Thanh Duy quơ tay qua lại, lôi kéo sự chú ý của đối phương, ngay khi đôi mắt đào hoa tránh né nhìn qua, khóe môi của cô khẽ nhếch lên, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy, yêu thầm tôi sao?"
Sau câu hỏi, khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt đỏ bừng như bị đốt cháy, đến cả bàn tay nắm lấy Thu Thanh Duy cũng trở nên cứng đờ, câu trả lời hiển nhiên đã rõ ràng, anh vẫn cố chấp: “Ai yêu thầm em?’’
Đồng đội: …
Đúng là đồ não heo chết tiệt mà, xứng đáng độc thân cả đời
Thu Thanh Duy chỉ nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng ‘’Ồ’’ một tiếng.
Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy cả người đều khó chịu, anh nhìn cô với ánh mắt tránh né bối rối hỏi: “Ý em là gì?’’
Thì chính là ý đó. Thu Thanh Duy hơi nheo mắt, tiếp tục trêu chọc anh: “Không lẽ anh còn mong chờ điều gì khác sao?’’
Một loại cảm giác bị nhìn thấu hết tất cả khiến Bạc Nguyên Triệt vội vàng né tránh, lắp bắp nói: “Anh không ngờ …
Đôi mắt Thu Thanh Duy ngập tràn ý cười, lại là một tiếng “Ồ”’.
Lại là “Ồ”, rốt cuộc cô có ý gì đây? Có phải hay không là đã nhìn ra cái gì rồi?
Trong cổ họng như có một viên kẹo vừa ngọt lại vừa chát, một phần mong cô phát hiện ra tâm ý của bản thân, một phần lại muốn giấu đi vì sợ cô sẽ từ chối.
Loại tâm trạng này thật khó chịu, Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, đang chuẩn bị tỏ tình, nhưng Quý Ninh người lúc nãy đã tốt bụng giúp anh hoà giải lại nói xen vào lúc này: “Chị Duy, lúc nãy chị mới nói đừng có hiểu lầm, rốt cuộc là hiểu lầm gì vậy?”
Những lời này khiến bầu không khí mơ hồ trong phường đột nhiên tan biến, vài cặp mắt nhìn chằm chằm Thu Thanh Duy, chờ đợi câu trả lời.
Cảm giác sợ hãi ập đến, Bạc Nguyên Triệt không quan tâm đến việc sẽ tỏ tình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thu Thanh Duy, khàn giọng hỏi: "Đúng vậy, là hiểu lầm gì vậy”
Sau khi Thu Thanh Duy giải thích sự việc, cả khán phòng đồng thanh —
“Vì vậy, nguyên nhân em không từ mà biệt là do được chẩn đoán sai bệnh?”
Thu Thanh Duy xoè tay: “Đúng vậy, sau khi phát hiện ra là chẩn đoán sai rồi tôi liền quay trở lại.”
Cho dù cô ấy đã nói ra nguyên nhân, nhưng mọi người vẫn chưa chấp nhận được.
“Nhưng mà việc lớn như vậy vì sao lại không cùng chúng tôi thương lượng chứ.”
“Đúng vậy! Chị Duy, chúng tôi đã xem chị như người một nhà rồi, vậy mà chuyện này chị lại định giữ một mình, rốt cuộc chị xem chúng tôi là gì?”
“May mắn thay đó là một chẩn đoán sai, nếu không chúng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa đúng không?”
Thu Thanh Duy ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Tôi bệnh là việc riêng của tôi, tôi không muốn làm phiền người khác, dù có nói ra cũng không giúp được gì, chỉ làm mọi người thêm lo lắng thôi.”
“Chị Duy, lời này của chị thật xa cách.”
“Đúng vậy, cô cứ rời đi mà không nói một lời nào, chúng tôi càng lo lắng hơn, phải không?"
“Lúc cô giúp chúng tôi giải quyết việc của Minh Toa Toa tại sao không nghĩ rằng chúng tôi làm phiền cô?”
Giữa tất cả những lời phàn nàn, Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường bệnh trong im lặng, quay lưng về phía Thu Thanh Duy, nhấc chăn bông lên và quấn chặt lấy mình.
Cả phòng bệnh im lặng một lúc.
Thấy dáng vẻ đó của Bạc Nguyên Triệt, đồng đội nhìn nhau, đều nháy mắt ra hiệu cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, chừa lại không gian cho hai người.
Thu Thanh Duy nhìn người đang cuộn tròn trên giường bệnh, bất lực bước tới: “Tức giận à?”
Người đang trốn dưới chăn vẫn phớt lờ cô.
Thu Thanh Duy ngồi xuống cạnh giường, cùng anh nói lý lẽ: “Anh nghĩ xem, đến cả bác sĩ cũng không có cách nào chữa bệnh nan y, nói với mọi người có thể có cách sao? Khiến mọi người cùng tôi buồn sao?”
Người đang quay lưng với cô vẫn bất động, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Thu Thanh Duy thật sự không có quá nhiều sự kiên nhẫn, trước khi gặp anh cô không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày phải dỗ một người đàn ông như dỗ một đứa trẻ.
“Nếu anh không nói chuyện, tôi sẽ nhấc chăn lên đấy.” Cô nói với giọng đe dọa nửa vời.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận