Danh sách Chapter

Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Anh càng quấn chăn chặt hơn, âm thầm tỏ rõ sự phản đối.

Thu Thanh Duy cảm thấy buồn cười: “Đều là người trưởng thành cả rồi, anh còn giở trò này, có trẻ con quá không?’’

Cô nói rồi đi lại kéo chăn bông của anh, nhưng người bên trong có chết cũng không buông, cô và anh lôi kéo hồi lâu, cuối cùng anh cũng chịu thua sự cứng đầu của cô mà buông tay.

Khoảnh khắc chăn bông được nhấc lên, Thu Thanh Duy nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt của người đàn ông đỏ bừng, anh đang cắn chặt môi không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào.

Phần mềm nhất nơi trái tim cô dường như nhói đau, tất cả mọi chuyện vặt vãnh này đều khiến trái tim cô rung động.

“Sao anh lại khóc?” Cô sững sờ, đưa tay giúp anh lau nước mắt.

Cảm thấy mất mặt, Bạc Nguyên Triệt tránh tay cô kéo lấy chiếc gối che mặt, không muốn cho cô nhìn thấy.

Trong không gian nhỏ hẹp được bao bọc bởi cái gối, anh khịt khịt mũi, trầm ngâm một lúc lâu mới cất giọng nói: “Bị bệnh là chuyện của riêng bản thân em sao? Không muốn làm phiền người khác? Vậy, em xem anh là gì?”

Càng nghĩ về điều đó anh càng tức giận, nước mắt cũng cuộn trào mãnh liệt.

“Anh biết là em rất mạnh mẽ, rất nhiều việc anh nhúng tay vào ngược lại còn mang đến phiền phức cho em, nhưng mà … em có thể hay không … dựa vào anh? Một chút thôi … cũng tốt.

Anh muốn trở thành một phần trong cuộc sống của em, anh sẽ nỗ lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, càng đáng tin cậy hơn, vì vậy …

Anh nâng gối lên, trưng ra khuôn mặt đã ngấn lệ, lần nữa ôm lấy cô, thì thầm bằng giọng nghẹn ngào: “Tiểu Duy, em không chỉ có một mình, em còn có anh, bất kể lúc nào cũng còn có anh.’’

Sinh ra không có cha mẹ, lại sống với một ông cụ bị tai nạn mất đi một chân, Thu Thanh Duy từ nhỏ đã tự lập nên chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai. Ông cụ cũng biết tuổi của mình sẽ không thể đi cùng cô quá lâu, nên ông không bao giờ đối xử với cô nhẹ nhàng như những cô gái bình thường, mà cố ý để cô dựa vào chính bản thân giải quyết mọi chuyện. Cứ như thế mãi, Thu Thanh Duy liền rèn được tính tình điềm tĩnh mỗi lần xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy, dù trước hay sau khi xuyên vào sách, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai và cũng không ai yêu cầu cô ấy dựa dẫm vào như anh cả.

Cái ôm thật ấm áp.

Trên người anh ấy có mùi của nắng.

Thật khiến người ta cảm thấy thư thái, chỉ muốn rũ bỏ những mệt mỏi mà tựa vào vai anh hít thở một hơi thật thoải mái.

Khoảnh khắc ôm anh, Thu Thanh Duy nghĩ, nếu như anh theo đuổi cô một cách nghiêm túc, cô sẽ không ngại cho anh một cơ hội.

Không giống như ánh nắng chói chang ở thành phố Lạc, bầu trời thành phố Phái được bao phủ bởi những đám mây đen.

Trong một căn hộ cao cấp, Lục Cảnh Thâm từ từ mở mắt.

Trợ lý vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài tỉnh rồi, nhanh, gọi bác sĩ!”

Nghe vậy, Lục Cảnh Thâm lại nhắm mắt, tuyệt vọng dâng trào, anh ta một lòng một dạ muốn chết đi, không ngờ lại được cứu trở về.

“Tại sao?” Anh ta nói, giọng yếu ớt và run rẩy: “Tại sao phải cố gắng như vậy? Tại sao lại ngăn cản tôi đến gặp Niệm Niệm?”

Trợ lý choáng váng, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Lục Cảnh Thâm bất tỉnh nằm trên xe cấp cứu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng thanh thản, coi như chết đi sẽ là điều hạnh phúc nhất đối với anh ta.

Sau đó, nghe nhân viên bảo vệ tuần tra khu biệt thự kể rằng xăng đã đổ vào toàn bộ phòng ngủ, lửa bốc cháy dữ dội, nếu không phát hiện sớm thì những người bên trong đã bị thiêu rụi thành tro.

Có vẻ như tổng giám đốc Lục đã luôn quyết tâm tìm đến cái chết.

Người trợ lý có cảm xúc lẫn lộn.

Kể từ khi tin tức về cái chết của cô Thu được đưa ra, tổng giám đốc Lục sụt cân với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta đến công ty cũng không quản, chỉ một lòng vì cô Thu trả thù, gần như toàn bộ thời gian đều trong nghĩa trang cùng bia mộ nói chuyện, trong đôi mắt luôn có tình yêu thương sâu đậm.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận