Danh sách Chapter
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Vào sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng kinh hoàng “Tiểu Duy!” đã phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài trong phòng bệnh.
Bạc Nguyên Triệt lòng vẫn còn sợ hãi ngồi dậy, hơi thở dồn dập, trán thấm đẫm mồ hôi, anh hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay không tự chủ mà nắm chặt vào nhau, thuận thế nhìn lại, vừa lúc đó trên giường bệnh Thu Thanh Duy bị đánh thức không vui ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngái ngủ nhìn hắn chằm chằm.
“Mới sáng sớm mà nổi điên gì hả?”
Lúc này mới 5 giờ 30 phút, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, khí sắc trong phòng bệnh u ám khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Bạc Nguyên Triệt không nói lời nào, tựa đầu vào giường nghỉ tạm.
Trong cơn mơ, anh sợ hãi đi khắp nơi mà không tìm thấy Tiểu Duy giống như bàn tay vô hình mà sắc nhọn bóp hắn đến hô hấp khó thở.
Thu Thanh Duy nhận ra anh không có chút bất thường, bất chấp cơn buồn ngủ còn sót lại mà vén chăn xuống giường xem hắn như thế nào.
Qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi mắt bất lực, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào hai bên mặt khiến khuôn mặt trở nên vừa yếu ớt vừa tái nhợt.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?” Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh.
Đầu ngón tay chạm vào gò má anh dường như mang theo hơi ấm yên lòng, nhẹ nhàng xua tan mọi sợ hãi.
Tay cô đặt vào trán, bỗng Bạc Nguyên Triệt từ từ tỉnh dậy cùng thanh âm của anh có chút yếu ớt, yếu ớt đến mức khó mà nghe rõ: “Thật xin lỗi … vừa rồi tôi gặp ác mộng, đã quấy rầy đến em rồi.”
“Anh mơ gì vậy? Nói tôi nghe xem.” Thu Thanh Thanh ngồi xuống giường của anh.
“Cũng không có gì …” Bạc Nguyên Triệt có chút ngượng ngùng mở miệng nhưng lại do dự hồi lâu rồi mới nói, "Tôi chỉ … mơ không tìm thấy em, tìm khắp nơi mà cũng không tìm được em … Tôi... đã rất lo lắng.”
Lời này khiến Thu Thanh Duy sửng sốt.
Bản thân đi 1 tháng mà không nói lời từ biệt, vậy mà đã ảnh hưởng lớn đến anh ta như vậy sao? Ngay cả trong mơ cũng không thể ngủ yên giấc.
Cô ấy yên lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao đâu, tôi ở đây mà không đi đâu hết, bây giờ chưa tới 6 giờ sáng, anh ngủ thêm một lát đi.”
Bạc Nguyên Triệt lại nằm xuống theo lời cô, nhìn cô đắp chăn cho anh rồi lại xoa đầu anh, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng từ từ quay trở lại.
“Vậy em cũng ngủ đi.” Anh ta lẩm bẩm với đôi mắt khép hờ, tay vẫn nắm lấy tay cô, như thể anh ta đang canh giữ một lá bùa bảo hộ.
Thu Thanh Duy không cách nào buông tay, nghĩ rằng đó là lỗi của cô, liền để mặt cho anh tiếp tục nắm lấy tay, dùng chân kéo chiếc ghế đến cạnh thành giường và ngồi xuống, cô không vội vàng chìm vào giấc ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn anh qua ánh sáng yếu ớt.
Phát giác được ánh mắt, Bạc Nguyên Triệt ánh mắt khẽ hé, buồn ngủ hỏi: “Sao em chưa ngủ?”
Thu Thanh Duy: “Tôi ngủ đủ rồi.”
Cô từ trước đến nay luôn dậy sớm, đã thức dậy rồi thì càng tỉnh cũng không muốn nằm lì trên giường, huống hồ vừa mới nghe những lời nói của anh khiến cô không ngủ nổi nên chỉ tận dụng sự yên tĩnh ở đây để suy nghĩ về một số chuyện.
Vì bệnh nan y được chẩn đoán sai nên bản thân lần này còn rất nhiều thời gian, bao nhiêu dự tính trước kia đều bị phá huỷ.
Ví dụ như Thu thị, ban đầu cô ấy nghĩ sẽ quyên góp tất cả cổ phiếu của mình cho quỹ từ thiện sau khi qua đời để khiến nhà họ Thu trực tiếp phá sản, nhất định sẽ không để tên cặn bã Lục Cảnh Thâm được hưởng lợi. Tuy nhiên cô không chết, di chúc đã chuẩn bị trước đó cũng không được lập, vì vậy việc đối phó với tập đoàn Thu thị còn phải được bàn bạc kỹ càng. Mặc dù cô với Thu Niệm đều không biết gì về kinh doanh, nhưng cô không có ý định giống như Thu Niệm đối với công ty lại thờ ơ lãnh đạm như này, mặc cho người ngoài chia nhau hưởng lợi, dù sao cũng là tâm huyết truyền từ đời này qua đời khác của tổ tiên nhà họ Thu.
Bạc Nguyên Triệt lòng vẫn còn sợ hãi ngồi dậy, hơi thở dồn dập, trán thấm đẫm mồ hôi, anh hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay không tự chủ mà nắm chặt vào nhau, thuận thế nhìn lại, vừa lúc đó trên giường bệnh Thu Thanh Duy bị đánh thức không vui ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngái ngủ nhìn hắn chằm chằm.
“Mới sáng sớm mà nổi điên gì hả?”
Lúc này mới 5 giờ 30 phút, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, khí sắc trong phòng bệnh u ám khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.
Bạc Nguyên Triệt không nói lời nào, tựa đầu vào giường nghỉ tạm.
Trong cơn mơ, anh sợ hãi đi khắp nơi mà không tìm thấy Tiểu Duy giống như bàn tay vô hình mà sắc nhọn bóp hắn đến hô hấp khó thở.
Thu Thanh Duy nhận ra anh không có chút bất thường, bất chấp cơn buồn ngủ còn sót lại mà vén chăn xuống giường xem hắn như thế nào.
Qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi mắt bất lực, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào hai bên mặt khiến khuôn mặt trở nên vừa yếu ớt vừa tái nhợt.
“Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?” Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh.
Đầu ngón tay chạm vào gò má anh dường như mang theo hơi ấm yên lòng, nhẹ nhàng xua tan mọi sợ hãi.
Tay cô đặt vào trán, bỗng Bạc Nguyên Triệt từ từ tỉnh dậy cùng thanh âm của anh có chút yếu ớt, yếu ớt đến mức khó mà nghe rõ: “Thật xin lỗi … vừa rồi tôi gặp ác mộng, đã quấy rầy đến em rồi.”
“Anh mơ gì vậy? Nói tôi nghe xem.” Thu Thanh Thanh ngồi xuống giường của anh.
“Cũng không có gì …” Bạc Nguyên Triệt có chút ngượng ngùng mở miệng nhưng lại do dự hồi lâu rồi mới nói, "Tôi chỉ … mơ không tìm thấy em, tìm khắp nơi mà cũng không tìm được em … Tôi... đã rất lo lắng.”
Lời này khiến Thu Thanh Duy sửng sốt.
Bản thân đi 1 tháng mà không nói lời từ biệt, vậy mà đã ảnh hưởng lớn đến anh ta như vậy sao? Ngay cả trong mơ cũng không thể ngủ yên giấc.
Cô ấy yên lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao đâu, tôi ở đây mà không đi đâu hết, bây giờ chưa tới 6 giờ sáng, anh ngủ thêm một lát đi.”
Bạc Nguyên Triệt lại nằm xuống theo lời cô, nhìn cô đắp chăn cho anh rồi lại xoa đầu anh, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng từ từ quay trở lại.
“Vậy em cũng ngủ đi.” Anh ta lẩm bẩm với đôi mắt khép hờ, tay vẫn nắm lấy tay cô, như thể anh ta đang canh giữ một lá bùa bảo hộ.
Thu Thanh Duy không cách nào buông tay, nghĩ rằng đó là lỗi của cô, liền để mặt cho anh tiếp tục nắm lấy tay, dùng chân kéo chiếc ghế đến cạnh thành giường và ngồi xuống, cô không vội vàng chìm vào giấc ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn anh qua ánh sáng yếu ớt.
Phát giác được ánh mắt, Bạc Nguyên Triệt ánh mắt khẽ hé, buồn ngủ hỏi: “Sao em chưa ngủ?”
Thu Thanh Duy: “Tôi ngủ đủ rồi.”
Cô từ trước đến nay luôn dậy sớm, đã thức dậy rồi thì càng tỉnh cũng không muốn nằm lì trên giường, huống hồ vừa mới nghe những lời nói của anh khiến cô không ngủ nổi nên chỉ tận dụng sự yên tĩnh ở đây để suy nghĩ về một số chuyện.
Vì bệnh nan y được chẩn đoán sai nên bản thân lần này còn rất nhiều thời gian, bao nhiêu dự tính trước kia đều bị phá huỷ.
Ví dụ như Thu thị, ban đầu cô ấy nghĩ sẽ quyên góp tất cả cổ phiếu của mình cho quỹ từ thiện sau khi qua đời để khiến nhà họ Thu trực tiếp phá sản, nhất định sẽ không để tên cặn bã Lục Cảnh Thâm được hưởng lợi. Tuy nhiên cô không chết, di chúc đã chuẩn bị trước đó cũng không được lập, vì vậy việc đối phó với tập đoàn Thu thị còn phải được bàn bạc kỹ càng. Mặc dù cô với Thu Niệm đều không biết gì về kinh doanh, nhưng cô không có ý định giống như Thu Niệm đối với công ty lại thờ ơ lãnh đạm như này, mặc cho người ngoài chia nhau hưởng lợi, dù sao cũng là tâm huyết truyền từ đời này qua đời khác của tổ tiên nhà họ Thu.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận