Danh sách Chapter

Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Hiện giờ thịt lợn bên ngoài đều nuôi bằng thức ăn cho gia súc, hương vị kém hơn thịt lợn rừng này rất nhiều.

”“Ngon.

”! Mấy cô gái nếm một chút, đều không nhịn được nói.

Trên mặt bọn họ vô cùng hài lòng.

Trong ngày mưa rào xối xả này, lúc vô cùng đói khát lại được ăn thịt lợn thơm phức, còn gì có thể khiến cho người ta thỏa mãn hơn điều này?”Sau mấy cô gái, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng cũng bắt đầu ăn.

Mọi người đều cắn miếng lớn ăn, hiện giờ ăn no là quan trọng nhất.

Ăn một chút, mấy người lại uống chút nước, nhưng chỉ có tổng cộng bốn chai nước, uống một chút mọi người đều không nỡ.

Nghĩ một chút, Diệp Tinh lại dùng dao ngắn khoét một hòn đá ra, sau đó tạo thành một cái bát, rửa sạch sẽ.

Hắn hứng chút nước mưa, sau đó từ từ đun.

“Diệp Tinh, nước như vậy có thể đun sôi hả?” Trương Mộng tò mò hỏi.

“Có thể, một vài nơi người dân dùng đá làm nồi để sử dụng, chiên thịt, đun nước, những điều này rất bình thường.

” Diệp Tinh giải thích một chút.

Dần dần, nước trong bát đá dần dần nổi lên bọt khí, sau đó sôi ùng ục.


“Được rồi, nước đun sôi rồi, để nguội một chút rồi uống, các cậu cũng không cần tiết kiệm nước nữa.

” Diệp Tinh cười khẽ nói.

Uống nước xong, lại đổ đầy nước vào bình, sau đó Diệp Tinh lại cắt thịt lợn còn thừa ra bỏ vào nấu, đợi nấu tới khi thịt khô lại sau đó cất đi, thịt khô này có thể ăn trực tiếp.

Làm xong tất cả, thời gian đã gần mười hai giờ đêm.

“Tiểu ngư, mọi người dựng lều lên nghỉ ngơi đi, mấy nam sinh chúng tôi ở bên ngoài canh gác.

” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, khẽ cười nói.

“Ừm.

” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, thật thà nói: “Nếu như buồn ngủ thì gọi bọn em dậy.

”Diện tích của hang động được Diệp Tinh mở rộng rất nhiều, một cái lều được dựng lên, mặc dù sáu người ngủ hơn chật chội, nhưng trong hoàn cảnh này đã là tốt lắm rồi.

Mà Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên ngoài gác đêm!.

Trong lều, sáu nữ sinh cùng nhau ngủ, nhẹ nhàng nói chuyện.

“Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu lợi hải quá.

”“Phải đó, năng lực kiếm tiền mạnh, sức lực lại lớn như vậy, dễ dàng đánh chết lợn rừng với sói, còn biết nướng thịt, quả thực là không gì không biết làm!.

Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhỏ giọng nói chuyện.

Bọn họ thật sự hâm mộ, hầu như ở phương diện nào Diệp Tinh cũng có thể làm tớ mức tốt nhất.

Nhất là hai người Hạ Lâm, Chu San.

So sánh một chút, bạn trai bọn họ vốn chẳng có chỗ nào hơn người.

Trong bóng đêm, trong mát Chu Lãnh Huyên cũng lộ ra một tia hâm mộ hiếm thấy!.

Bên cạnh lều, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, hấp thụ linh khí trong không khí xung quanh.

Vào kỳ nghỉ đông hắn đã đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, nhưng hiện giờ đã qua mấy tháng, lại chẳng tiến bộ bao nhiêu.

Luyện Thể, Thức Tỉnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, thực ra đều là quá trình hấp thụ linh lực, nhưng linh lực cần thiết ngày càng nhiều.

Tu luyện một lúc, Diệp Tinh nhìn hai người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên cạnh đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

“Nếu hai người buồn ngủ thì ngủ trước đi.


” Diệp Tinh trực tiếp nói.

“Vậy được, Diệp Tinh, ngủ một lát cậu gọi chúng tôi dậy nhé.

” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng nhìn nhau, vốn muốn từ chối, nhưng vẫn ra.

Thực ra bọn họ đã buồn ngủ không chịu nổi rồi.

Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại Diệp Tinh đang im lặng nhìn hang động.

Hiện giờ hắn đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, cho dù vài ngày không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.

“Rốt cuộc tiểu Hắc đi đâu rồi? Lâu như vậy mà không có động tĩnh.

” Lúc này trong lòng Diệp Tinh xuất hiện một tia lo lắng.

Trùng tầm bảo tiểu Hắc đi từ ban ngày tới giờ vẫn chưa có phản ứng, Diệp Tinh cũng không biết rốt cuộc là nó đã đi đâu.

Đối với Diệp Tinh mà nói, trùng tầm bảo có tác dụng rất lớn, đương nhiên hắn không muốn tiểu hắc xảy ra điều bất trắc.

“Hửm? Tạnh mưa rồi?” Vào lúc đang suy nghĩ, tiếng mưa bên ngoài nhỏ đi rất nhiều!.

Rất nhanh đã trôi qua một đêm, một đêm này cũng không xuất hiện thêm nguy hiểm gì, dường như lợn rừng và sói đều rời khỏi nơi rừng rậm sâu thẳm vào cùng một khoảng thời gian.

Trên mặt đất có dấu vết của cơn mưa, có điều mặt trời đã lộ ra rồi, ánh mặt trời lại xuất hiện lần nữa.

“Trời sáng rồi!” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng tỉnh lại, nhìn mặt trời mọc lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Mấy cô gái cũng bước ra từ trong lều bạt.

“Woa! Cầu vồng!”Bỗng nhiên, Trương Mộng chỉ về một phía.


Mọi người cùng nhìn qua, phía Đông của núi Hỗn Nguyên, một dải càu vồng xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng bảy màu.

Bóng tối biến mất, ánh sáng lại chiếu xuống nhân gian lần nữa.

“Tiểu Ngư, đói không?” Diệp Tinh cách đó không xa đi tới, trong tay cầm một ít hoa quả.

Đây là một ít quả dại có thể ăn.

Lâm Tiểu Ngư thử một quả, trên mặt ngập tràn sự vui vẻ, nói: “Ngon lắm.

”Cách đó không xa, Chu Lãnh Huyên đi tới, nhìn mọi người nói: “Tôi vừa liên hệ với bên ngoài, hiện tại bên ngoài núi Hỗn Nguyên đã có máy móc tới đào đất đá, theo tiếp độ, tới chiều là chúng ra có thể rời khỏi đây.

”“Tốt quá!”Nghe vậy, trên mặt mấy người Trương Mộng lộ ra vẻ vui mừng.

Rời khỏi nơi này, trở về kí túc, là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ lúc này.

Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó lấy nước đã đun và thịt khô hôm qua ra ăn.

“Phía đó có người.

” Đang ăn, bỗng Thạch Lỗi chỉ về phía xa.

Ở phía đó, có một cái bóng đang không ngừng đi về phía họ.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận