Danh sách Chapter

Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Ngày thường thời gian này là lúc Cao Lương ngủ trưa, hôm nay cô lại không nỡ đi ngủ, bởi vì Lý Tuấn Nghị thật vất vả mới trở về một lần, thời gian ở chung quá ít, cô gắng chống đỡ nói chuyện phiếm cùng mọi người, nói đúng ra là nghe Lý Tuấn Nghị nói chuyện phiếm. Nhưng rốt cuộc vẫn là quá mỏi mệt, bận rộn từ sáng sớm, sau khi trở về lại làm vịt chương trà, tinh thần lại cực độ hưng phấn, lúc này ánh mặt trời ấm áp, tâm tình thả lỏng, người liền dễ dàng mệt mỏi, mí mắt của cô không tự chủ mà khép lại. Cao Lương ngồi ở trên ghế, phía sau không có tựa lưng, thân thể đột nhiên ngửa một cái, Lý Tuấn Nghị bên cạnh tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt cô ngã giang hai tay ôm lấy người: "Cẩn thận!"

Không chỉ là Lý Tuấn Nghị hô "Cẩn thận", còn có bạn Lý Tuấn Nghị, mọi người thấy Lý Tuấn Nghị tiếp được Cao Lương, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thật nguy hiểm! Lúc thân thể mất trọng tâm thất Cao Lương đã bừng tỉnh lại đây, cô cho rằng mình sẽ ngã, kết quả lại lọt vào một khuỷu tay cường tráng hữu lực. Trong mắt Lý Tuấn Nghị tràn ngập quan tâm cùng lo lắng: "Em không sao chứ?"

Cao Lương xác thật hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là may mắn: "Không có việc gì, làm em sợ muốn chết. Cảm ơn anh!" Cô rốt cuộc phát hiện mình đang bị Lý Tuấn Nghị ôm, vội nắm lấy cánh tay hắn ngồi dậy, mặt nóng sắp chảy cả máu.

Người chung quanh thấy một màn này, đều nhịn không được cúi đầu cười trộm, Khỉ Ốm cùng Uông Ngạn Quân còn nhìn Lý Tuấn Nghị làm mặt quỷ, nhưng Lý Tuấn Nghị không thấy được, tất cả chú ý của hắn đang đặt trên người Cao Lương. Cao Lương ngồi thẳng lại rồi nhanh chóng đứng lên: "Em muốn đi ngủ trưa. Mọi người không đi nghỉ ngơi sao? Anh Tuấn Nghị cùng anh Chu ngồi xe cả đêm, hẳn là cũng không ngủ được."

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Em đi ngủ đi. Lát nữa anh cũng đi ngủ." Hắn tuy rằng muốn ở chung với Cao Lương nhiều hơn, nhưng nhìn cô vất vả như vậy hắn lại đau lòng.

Cao Lương che miệng ngáp một cái, nói: "Vậy em đi nghỉ ngơi. Đêm nay đều ở nhà em ăn cơm nhé." Cô đứng dậy đi vào bếp, nhìn xem vịt chín chưa.

Lý Tuấn Nghị cùng tới: "Mỗi ngày đều vất vả như vậy, em phải chú ý nghỉ ngơi."

Cao Lương cười: "Em vẫn luôn chú ý. Ngày mai, à không, ngày kia đi, bọn em nghỉ một ngày." Nguyên liệu nấu ăn ngày mai đều đã mua, vẫn phải ra tiệm bán, ngày mai thuận tiện đi dán thông báo, cho khách hàng biết cửa tiệm nghỉ bán một ngày.

Lý Tuấn Nghị cười: "Vậy còn được, không cần quá vất vả, phải chú ý nghỉ ngơi."

Cao Lương nghiêm túc gật đầu: "Dạ, đã biết."

Lúc Cao Lương nằm ở trên giường, nhớ tới vừa rồi Lý Tuấn Nghị ôm mình, tai đều đỏ, thật là quá mất mặt, may mắn Xuân Mai không nhìn thấy, các em cũng không ở đó. Dù xấu hổ cô cũng có chút ngọt ngào nói không nên lời, lúc ngủ, khóe miệng đều là cong lên.

Giữa trưa là Khỉ Ốm làm chủ bếp, buổi tối liền đổi thành Cao Lương. Lúc ăn cơm, Cao Lương mới phát hiện Lưu Bưu không ở đây, vừa hỏi, mới biết được Lưu Bưu ăn cơm trưa xong liền đi rồi, cô cư nhiên chưa chú ý tới, còn cảm khái: "Buổi trưa ăn cơm không phải đã nói rồi sao, buổi tối còn ăn nữa, sao lại đi về rồi?"

Lý Tuấn Nghị nghe cô hỏi Lưu Bưu, trong lòng rất là vui mừng, cô cư nhiên mới phát hiện Lưu Bưu không có mặt, thuyết minh căn bản là không đem người để ở trong lòng: "Nói không chừng trong nhà có chuyện."

"Chắc vậy. Chúng ta ăn đi." Cao Lương đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi gọi Lưu Bưu đến nhà mình ăn cơm chiều.

Bữa cơm này cả khách và chủ đều vui, Lý Tuấn Nghị ăn nhiều nhất, đây là Cao Lương làm cơm, hắn cảm thấy so với Khỉ Ốm làm thì ngon hơn, đặc biệt là vịt chương trà, cơ hồ mọi người tranh đoạt ăn sạch.

Buổi tối Lý Tuấn Nghị đi cùng Cao Lương tới tiệm làm thịt kho, thấy cánh gà ngâm ớt, nói: "Em biết làm cái này?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy, anh ăn rồi sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Ở Quảng Đông từng ăn một lần, đặc biệt ăn rất ngon. Em làm đồ chua cũng ngon, nếu có thể mang đi thì tốt rồi."

Cao Lương nói: "Cái này không dễ mang, nhưng dễ làm, nếu không em dạy anh cách làm đi; anh đến Quảng Đông, muốn ăn có thể tự muối, rất đơn giản, cũng tiện."

Lý Tuấn Nghị ngẫm lại trình độ bận rộn của mình ở Quảng Đông, chỉ sợ không có thời gian làm cái này, nhưng cũng đồng ý, Cao Lương cho thịt vào nồi kho, liền viết lại cụ thể từng bước làm đồ chua, viết rất tường tận. Lý Tuấn Nghị vốn không muốn cự tuyệt ý tốt của Cao Lương mới đáp ứng, lại thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc hơn, tính toán trở về nhất định phải làm thử.

Ngày hôm sau Cao Lương cất hết cánh gà ngâm ớt lại, một cái cũng không bán, để Lý Tuấn Nghị ăn. Ngô Xuân Mai nhìn bạn tốt, cái gì cũng nghĩ tới đối phương, nhớ hết đồ vật yêu thích của đối phương, này không phải tình yêu thì là cái gì? Bất quá bạn tốt hiển nhiên không cho rằng như vậy, cảm thấy chỉ là có qua có lại, bởi vì Lý Tuấn Nghị mang không ít hải sản trở về. Ngô Xuân Mai không có nói nhiều, việc này hai bên đương sự kỳ thật đều có ý tứ, chỉ chưa đâm thủng cửa sổ giấy thôi, cô cảm thấy cái tờ giấy này hẳn là để nhà trai tới đâm thủng tốt hơn, con gái vẫn nên rụt rè một chút.

Lý Tuấn Nghị quả nhiên yêu thích cánh gà ngâm ớt, Cao Lương thấy hắn ăn đến vui vẻ, chính mình cũng cảm thấy mỹ mãn. Niềm vui lớn nhất cả đầu bếp chính là đồ ăn mình làm được người ăn yêu thích.

Ngày 01 đầu tháng, Cao Lương nghỉ ngơi một ngày, vốn tưởng rằng có thể ở nhà làm đồ ngon cho Lý Tuấn Nghị, kết quả Lý Tuấn Nghị ở bên ngoài một ngày chưa trở về, mãi cho đến buổi tối cô tới tiệm làm món kho, Lý Tuấn Nghị mới cưỡi xe tới, trong khuỷu tay còn kẹp một cái túi công văn màu đen, rõ ràng là từ bên ngoài trực tiếp tới đây, hắn vào cửa hàng, liền ngồi liệt ở bàn: "Mệt chết."

Cao Lương biết hắn hẳn là đi lo chuyện vay tiền, liền nói: "Thế nào? Sự tình có thuận lợi không ạ?"

Lý Tuấn Nghị không trả lời, chỉ là nói: "Thật đói!"

Cao Lương nghe vậy, nói: "Anh đợi chút, em làm mì sợi." Từ lần trước Lý Tuấn Nghị trở về, Cao Lương liền chuẩn bị mì sợi ở trong tiệm, ngẫu nhiên buổi tối cũng sẽ làm bữa khuya.

"Được." Lý Tuấn Nghị đặt bao da ở trên bàn, nhìn Ngô Xuân Mai đang ở làm bài bàn bên kia, có chút tò mò mà thăm dò nhìn một chút, nói, "Đây là sách cấp ba?"

Ngô Xuân Mai gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Lý Tuấn Nghị kinh ngạc mà nói: "Sang năm em muốn tham gia thi đại học?"

"Đúng vậy, em muốn thi lại một lần." Ngô Xuân Mai gật đầu.

Cao Lương một bên cắt thịt, một bên nói: "Em bảo Xuân Mai đi học, cậu ấy chết sống không đi, nói muốn giúp em. Như vậy sao có thể chuyên tâm ôn tập chứ."

Lý Tuấn Nghị cũng nói: "Đúng vậy, em nên trường học ôn tập mới thực sự có hiệu quả đi."

Ngô Xuân Mai do dự một chút, buông bút, do dự một chút mới nói: "Cao Lương, kỳ thật gần đây tớ suy nghĩ, trong tiệm hiện tại không bán rau trộn, sinh ý không bận rộn như trước. Nếu không tạm thời tớ không tới tiệm, để chuyên tâm ôn tập một thời gian, cậu cũng không cần trả tiền lương cho tớ, có thể tiết kiệm một chút phí tổn. Trong tiệm còn có anh Dương hỗ trợ, hai người vẫn làm kịp." Thời tiết lạnh, bán ít món hơn, trong tiệm buôn bán không đông như lúc trước, mỗi ngày Cao Lương ghi sổ cũng không tránh Ngô Xuân Mai, cô biết rất rõ ràng, thu vào rõ ràng ít hơn.

Cao Lương vừa nghe, vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Xuân Mai, nếu cậu muốn chuyên tâm ôn tập, vậy đi, chuyện trong tiệm cậu không cần nhọc lòng. Nhưng nếu vì suy xét vấn đề doanh thu của tiệm, vậy cậu ngàn vạn đừng nghĩ nhiều, hiện tại sinh ý tuy rằng không bằng phía trước, nhưng cũng vẫn có lợi nhuận, kiếm ít một chút mà thôi. Làm buôn bán mà, đều có mùa ế hàng mùa thịnh vượng."

Ngô Xuân Mai cười nói: "Tớ muốn tưởng chuyên tâm ôn tập."

Lý Tuấn Nghị cùng Khỉ Ốm liếc nhau một cái, sau đó gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, Xuân Mai đi học, trong khoảng thời gian này Khỉ Ốm làm nhiều chút đi, vất vả chút, Khỉ Ốm."

Khỉ Ốm cũng biết trong tiệm sinh ý hơi ảm đạm chút, vốn dĩ đã hạ quyết tâm không cần tiền lương tháng này, để Cao Lương tiết kiệm một chút, không nghĩ tới Ngô Xuân Mai cũng có quyết định này, nhưng thật ra không mưu mà hợp: "Có thể, về sau để anh cùng em Lương làm đồ kho đi."

Cao Lương nhìn hai người bạn, chân thành gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người!"

Trong lúc nhất thời không khí có chút thương cảm, Lý Tuấn Nghị cười đánh vỡ không khí: "Cao Lương nhanh nấu mì đi, anh đói lắm rồi."

"Dạ, lập tức xong rồi." Động tác trên tay Cao Lương nhanh hơn, dùng thịt kho làm mì trộn tương thơm nồng mê người, mọi người đều ăn khuya, Lý Tuấn Nghị còn ăn hai chén lớn.

Lúc về, Cao Lương ngồi ở trên ghế sau xe Lý Tuấn Nghị, tấm lưng dày rộng của Lý Tuấn Nghị che gió cho cô, làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Lý Tuấn Nghị rốt cuộc nói: "Hôm nay sự tình có tiến triển, mấy ngày nay hẳn là có thể xong."

Cao Lương nói: "Là cho vay sao?"

"Ừ." Lý Tuấn Nghị lên tiếng.

Cao Lương nói: "Vậy thật tốt. Bất quá anh đối với ngành sản xuất không quá hiểu biết, nhất định không nên quá xúc động, trưng cầu ý kiến của nhân viên, giao lưu với lão công nhân trong xưởng nhiều một chút."

Lý Tuấn Nghị nâng nâng mi: "Anh hiểu."

Cao Lương lại nói: "Anh cùng anh Chu cùng nhau buôn bán, tốt nhất nên rõ ràng một chút, một người phụ trách sản xuất, một người phụ trách hành chính và tiêu thụ, như vậy liền không dễ xuất hiện bất đồng ý kiến, nói cách khác, bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa cũng sẽ bởi vì ý kiến bất đồng mà sinh ra mâu thuẫn và ngăn cách, buôn bán không thành thật ra là việc nhỏ, mất bằng hữu thì mất nhiều hơn được." Này đó là điều Cao Lương đúc rút từ đời trước.

Lý Tuấn Nghị kinh ngạc với cách nhìn vấn đề của Cao Lương: "Sao em biết nhiều như vậy?"

Cao Lương cười cười: "Phim Hong Kong truyền hình không phải có chiếu sao?" Kỳ thật cô cũng không biết rốt cuộc có hay không, Lý Tuấn Nghị hẳn là không đến mức đi chứng thực.

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Xác thật rất có đạo lý, hàm răng còn cắn phải đầu lưỡi, hợp tác làm buôn bán với bạn bè, liên lụy tới ích lợi rất dễ xuất hiện bất đồng. Anh sẽ chú ý, cảm ơn em!" Vấn đề này lúc gọi điện thoại cùng ba hắn, Lý Vệ Quốc cũng nói đến, vốn dĩ hắn không tính toán trưng cầu ý kiến Lý Vệ Quốc, bất quá việc này xác thật là bởi vì nhờ quan hệ của ba hắm mới có, hơn nữa hắn muốn vay tiền, chỉ dựa vào mặt mũi của hắn vẫn không đủ, ba hắn ra mặt mới được.

Lý Tuấn Nghị đột nhiên nói: "Cao Lương, kỳ thật anh đặc biệt muốn đưa em cùng đi Quảng Đông, anh cảm thấy em ở bên kia phát triển mới thích hợp."

Cao Lương vừa nghe, cười khổ một chút, kỳ thật làm sao cô không nghĩ đi giúp Lý Tuấn Nghị chứ, nhưng côkhông thể bỏ mặc các em: "Chính là hiện tại em thật sự không đi được, San San cùng Cường Cường còn quá nhỏ, Phán Phán lại không để người khác yên tâm."

Lý Tuấn Nghị thở dài: "Anh hiểu. Cho nên tạm thời cứ như vậy đi, anh rảnh sẽ thường xuyên trở về."

Cao Lương không nói gì. Xe đột nhiên xóc nảy một chút, Cao Lương thiếu chút nữa bị ngã xuống, sợ tới mức vội nắm lấy áo Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị vội vàng nói: "Thực xin lỗi, anh không thấy cái hố trên đường."

Cao Lương kinh hồn lắc đầu, thả áo Lý Tuấn Nghị ra, lại bị Lý Tuấn Nghị nắm lại, đặt ở bên hông mình: "Em ôm anh cho đỡ ngã."

Tay Cao Lương bị lòng bàn tay nóng bỏng của Lý Tuấn Nghị bao trùm, một dòng điện lưu chạy từ lòng bàn tay hắn qua mu bàn tay cô truyền tới trái tim, Lý Tuấn Nghị nắm tay Cao Lương thật lâu không buông ra, Cao Lương cũng không rút ra, cả người đều biến thành tôm nấu chín, không có một chỗ nào không hồng. Đây là một buổi tối gió thu hiu quạn, nhưng với hai người lại là một đêm gió thu say mê.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận