Danh sách Chapter

Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Không thể không nói, EQ Lâm chủ quản không tồi, hắn tự giác mình lúc trước không quá lễ phép với Cao Lương, khả năng để lại ấn tượng không tốt lắm, hiện tại người ta biến hoá thành bà chủ, bà chủ nói cái gì cũng đúng, huống chi cô nói thật sự đúng, vì thế hắn dùng phương pháp này không dấu vết mà vỗ mông ngựa Cao Lương, vừa không quá tâng bốc, lại không quá kiêu căng, đúng mực thỏa đáng.

Xong việc Lý Tuấn Nghị nghe Cao Lương nói hết mọi chuyện, cười nói: "Người này là sư phó anh dùng số tiền lớn mời về, vẫn luôn ngạo khí, chưa nghe được mấy câu nói hay từ trong miệng hắn, không nghĩ tới hôm nay lại khen em rất nhiều, quả là em có cách nha." Nói xong chớp mắt vài cái với Cao Lương.

Cao Lương ha ha cười: "Kỳ thật em đánh bậy đánh bạ thôi, chỉ có thể xem như trùng hợp."

Lý Tuấn Nghị nghiêm túc nói: "Anh thấy em rất có kinh nghiệm với chuyện chế tác trang phục, em tới Quảng Châu thì cùng anh quản lý nhà xưởng đi."

"Em nào có kinh nghiệm, cũng chỉ hiểu chút da lông. Anh mở xưởng quần áo, em đi theo học tập, tận lực đề xuất ý kiến cho anh tham khảo, nhưng em không làm việc trong xưởng." Cao Lương cũng không muốn trộn lẫn phương diện tài vụ và sự nghiệp của Lý Tuấn Nghị, cô vẫn muốn độc lập về sự nghiệp.

Lý Tuấn Nghị sờ sờ đầu Cao Lương, tiếc nuối nói: "Là ao này của anh quá nhỏ, không nuôi được con cá lớn này."

Cao Lương vội vàng lắc đầu: "Không phải như thế, chỉ là chúng ta am hiểu lĩnh vực khác nhau, cho nên anh sẽ xuất sắc ở phương diện riêng, em cũng vậy."

Lý Tuấn Nghị lại lần nữa ý thức được sự thật này: "Cũng tốt, chúng ta đều tự cố gắng đi."

Lý Tuấn Nghị mua vé giường nằm tối thứ ba cho Cao Lương, chuẩn bị đưa cô về nhà. Anh đã nói vài lần là muốn đưa Cao Lương trở về, đều bị Cao Lương cự tuyệt: "Buổi tối anh đưa em ra ga, đến nơi cũng là ban ngày, xe lửa rất an toàn. Anh bận rộn như vậy, em lại không phải trẻ con."

Lý Tuấn Nghị không nỡ mà nhìn Cao Lương: "Bạn gái anh xinh đẹp như vậy, đúng là anh không quá yên tâm."

Lần đầu tiên Cao Lương được anh khen đẹp, tức khắc có chút thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Kỳ thật không xinh đẹp tới vậy, ra cửa vẫn rất an toàn."

"Ở trong mắt anh em là cô gái xinh đẹp nhất. Vậy em tự mình trở về, trên đường cố gắng đừng nói chuyện với người xa lạ, cũng không cần ăn đồ người khác đưa......" Lý Tuấn Nghị bắt đầu dặn dò Cao Lương. Anh đúng là có việc bận, mới vừa kết thúc mùa ế hàng, đơn đặt hàng một người tiếp một người, cần tăng ca đẩy nhanh tốc độ mới được, như vậy mới có thể đền bù tổn thất.

Cao Lương nghe anh nói liên miên mấy chuyện này đó, nhìn anh gật đầu, cô cảm thấy Lý Tuấn Nghị như vậy thật thú vị, cũng bỗng thấy đáng yêu. Lý Tuấn Nghị thấy cô ngoan ngoãn, nhịn không được thò lại gần hôn môi Cao Lương: "Thấy em ngoan như vậy, khen thưởng cho em một nụ hôn."

Cao Lương c ắn môi dưới, trừng lớn đôi mắt không tiếng động mà lên án: Rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi, còn nói là khen thưởng!

Lý Tuấn Nghị nhìn cô, khóe miệng giương cao: "Như thế nào, còn chưa đủ? Vậy lại thêm một cái." Vì thế duỗi tay qua, nâng ót Cao Lương, kéo cô lại gần, không phân trần mà hôn lên, lúc này không có lướt qua liền ngừng, mà mở hàm răng của cô, đ@u lưỡi nóng bỏng dò xét vào trong.

Lý Tuấn Nghị hôn bá đạo nhưng không mất sự ôn nhu, đ@u lưỡi nóng bỏng dò xét trong khoang miệng, cuốn luôn cả linh hồn Cao Lương, cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân không khống chế được mà run rẩy. Nguyên lai hôn môi cùng người yêu là loại cảm giác này, chỉ một nụ hôn, liền cảm thấy linh hồn cũng run rẩy heo. Cao Lương phảng phất như đang trong lò nung, vô lực mà mềm hoá ở trong lòng ngực Lý Tuấn Nghị, thân thể cũng nóng bỏng, phảng phất có thứ gì đó kêu gào muốn lao ra.

Hô hấp Lý Tuấn Nghị trở nên thô nặng, anh dùng sức ôm Cao Lương vào trong ngực, cơ hồ là muốn đem người nhập vào thân thể của mình, một lát sau, anh đột nhiên buông Cao Lương ra, sau đó đứng dậy, kịch liệt thở hổn hển. Cao Lương ngồi ở trên sô pha, mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, môi hồng như muốn chảy máu. Lý Tuấn Nghị không dám nhìn nhiều, lại nhìn nữa tuyệt đối sẽ mất khống chế, vội xoay người sang chỗ khác.

Chu Văn Võ ở bên ngoài gõ cửa: "Hai người thu thập hành lý xong chưa? Chuẩn bị đi ăn cơm, thuận tiện đưa Cao Lương ra nhà ga, tôi mượn được một chiếc xe."

Cao Lương phục hồi tinh thần, sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, vội vuốt lại quần áo bị nhăn, chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt bình tĩnh một chút. Lý Tuấn Nghị thực mau bình tĩnh lại, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Biết rồi, ra ngay."

Cao Lương nhìn chính mình trong gương, mặt như hoa đào, trong mắt phảng phất hàm nước, cô vội rửa mặt, cảm thấy thập phần e lệ, lần đầu tiên thân thể có khát vọng. Cô duỗi tay vỗ vỗ mặt, hít sâu, bình tĩnh, còn sớm mà.

Lý Tuấn Nghị không nỡ ra sao, rốt cuộc vẫn phải đưa Cao Lương ra ga về nhà, trong lòng an ủi chính mình, nhiều lắm là mấy tháng nữa, Cao Lương sẽ lại đây.

Trên đường trở về, Cao Lương đã nghĩ các phương án xử lý Cao Vị, rốt cuộc là đóng cửa, hay là đưa công thức món kho cho người khác, để Cao Vị tiếp tục buôn bán? Cô nghĩ tới nhà Xuân Mai, vì cung ứng cho cửa hàng, nhà bọn họ nuôi rất nhiều gà vịt để có thể bảo đảm cung ứng liên tục. Nếu Cao Vị đóng cửa, nguồn thu này của Ngô gia sẽ bị chặt đứt, tuy rằng Xuân Mai đã vào đại học, nhưng Cao Lương vẫn mong có thể tiếp tục trợ giúp nhà cô ấy cải thiện một chút.

Nếu tiếp tục buôn bán, vậy giao cho ai mới tốt? Dương Trung Hoa hay là Lưu Bưu? Dương Trung Hoa có tiệm Vị Cao của chính mình, khẳng định là không có tinh lực đi kinh doanh Cao Vị, bởi vì dù có tâm cũng vô lực. Lưu Bưu từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện có hứng thú học nấu ăn, không biết là không thích hay là ngại đề cập tới.

Còn có nhà anh họ Cao Dũng, bọn họ tới huyện thành, chị dâu Vương Tiểu Vân phi thường kiên cường, không có tới nhờ Cao Lương hỗ trợ, Cao Lương đi qua thăm bọn họ, sạp trái cây kinh doanh rất khá, trừ bỏ phí tổn, một tháng còn có thể dư một ít tiền, Vương Tiểu Vân không bị mẹ chồng bắt nạt, chính mình có thể kiếm tiền, nói chuyện tự tin hơn, nhưng cũng bị phơi nắng đen hơn. Cao Lương nghĩ đến, nếu chính mình đi Quảng Châu, phòng ở cũng bỏ không, không ai ở thì nhà cũng dễ bị hỏng, không bằng cho bọn họ ở, có thể không lấy tiền thuê, dù sao giấy tờ nhà mình giữ, bác dâu cả cũng không có khả năng làm chủ hay tự ý bán nhà của cô, huống chi lấy tính tình Vương Tiểu Vân, khẳng định sẽ không để mẹ chồng ở cùng.

Trong lúc Cao Lương miên man suy nghĩ liền đi vào giấc ngủ, tỉnh lại liền đến nơi. Về đến nhà, bà Vương còn lén lút hỏi Cao Lương đi Quảng Châu làm cái gì, Cao Lương cũng không nói thật, sợ bà sốt ruột thượng hoả, chỉ nói mình có tính toán đi Quảng Châu, đi trước nhìn xem. Bà nghe nói Cao Lương muốn đi Quảng Châu, miễn bàn cao hứng cỡ nào, như vậy là có thể ở cùng Tuấn Nghị.

"Các em cháu thì sao?" Bà Vương lại lo lắng hỏi.

Cao Lương nói: "Nếu đi, San San cùng Cường Cường sẽ đi với cháu tới Quảng Châu đi học. Phán Phán ở quê, chờ con bé tốt nghiệp lại qua."

Bà Vương gật đầu: "Tốt, tốt!"

Cao Lương nhìn bà Vương: "Bà, nếu chúng cháu đi rồi, bà định ở đâu?"

Bà Vương vui mừng nói: "Ba Tuấn Nghị nói an bài xong liền đón bà qua, đến lúc đó bà liền đi theo con trai hưởng phúc."

Cao Lương nghe bà đã có an bài, cũng an tâm: "Nếu bà qua chỗ chú không quen, liền đi Quảng Châu đi, cháu thuê phòng lớn một chút, bà ở cùng chúng cháu."

Bà Vương cười nhìn Cao Lương: "Cháu nhanh kết hôn với Tuấn Nghị, kết hôn xong bà liền dọn qua ở cùng mấy đứa." Trong lòng bà vẫn rất rõ ràng, bà thích Cao Lương không sai, nhưng cô không kết hôn với cháu trai thì không để cô nuôi mình, như thế thì không được.

Cao Lương lại nói: "Vậy bảo anh Tuấn Nghị thuê phòng bên cạnh nhà cháu, chúng ta lại làm hàng xóm."

Bà Vương nghĩ nghĩ, cười tủm đáp ứng: "Cái này có thể."

Cao Lương đã trở lại, bà Vương cơ hồ là rảnh liền tới nhà cô, nhưng Khuông Tú Mẫn rất ít tới, Cao Lương cũng hay qua Lý gia tặng đồ cho bà Vương, thấy Khuông Tú Mẫn cũng chào hỏi, chưa từng nói chuyện quá nhiều. Cao Lương biết cuộc sống thì không thể mong mọi chuyện đều như mong muốn, cũng không ép buộc.

Cao Lương báo Lưu Bưu, chuẩn bị mở lại cửa hàng. Lưu Bưu khá cẩn trọng, kêu liền tới ngay. Cao Lương tìm một cơ hội, tâm sự riêng với Lưu Bưu: "A Bưu, cậu làm ở trong tiệm cũng gần được một năm đi?"

Lưu Bưu nhìn Cao Lương một cái, lại cúi đầu: "Ừ, đến tháng 11 liền đủ một năm."

Cao Lương nói: "Cậu có dự tính gì trong tương lai không?"

Lưu Bưu nhạy bén mà nhìn Cao Lương: "Cô không mở cửa hàng nữa sao?"

Cao Lương không thể không kinh ngạc với sự mẫn cảm của hắn: "Cũng không phải. Khả năng tôi sẽ đi Quảng Châu, nhưng tôi vẫn muốn Cao Vị có thể tiếp tục buôn bán."

"Cô không ở đây, vậy buôn bán như thế nào?" Lưu Bưu không biểu tình nói.

Cao Lương nói: "Nếu cậu muốn, tôi có thể giao công thức thịt kho cho cậu, tôi sẽ nói chuyện với dì Lưu chợ trung tâm dựa theo tiền thuê hiện tại để tiếp tục cho cậu thuê, về sau cửa hàng sẽ là của cậu."

Lưu Bưu quay đầu nhìn Cao Lương, không nói lời nào. Cao Lương cũng nhìn hắn, chờ kết quả.

Một lát sau, Lưu Bưu quay mặt đi: "Cô không thể không đi Quảng Châu sao?"

Cao Lương thấy hắn không đáp lời mà ngược lại đổi đề tài, đành phải gật đầu: "Ừ, khẳng định là muốn đi."

"Bởi vì Lý Tuấn Nghị sao?" Lưu Bưu nhìn khoảng không phía trước, nói.

Cao Lương sửng sốt, đi Quảng Châu xác thật là bởi vì Lý Tuấn Nghị, nếu hắn không đi Quảng Châu, khả năng mình sẽ ở quê sống cuộc sống bình đạm, chờ các em lớn lên mới quyết định, nhưng nếu đem tất cả nguyên nhân đặt trên người hắn cũng không ổn, bởi vì chính cô cũng cảm thấy Quảng Châu thích hợp phát triển, cho nên cô nói: "Cũng không hoàn toàn, bởi vì tôi cảm thấy Quảng Châu thích hợp phát triển hơn." Kinh tế ở đây quá lạc hậu, một cái chân vịt bán hơn một năm cũng chưa được tiếp nhận mấy.

"Nhưng cô đi Quảng Châu phải bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa trời xa đất lạ, một mình cô bên ngoài sẽ bị khi dễ." Lưu Bưu nói.

Cao Lương nghe vậy nở nụ cười: "Sẽ không, dân ngoại lai ở Quảng Châu tương đối nhiều, bọn họ khá bao dung."

Lưu Bưu không nói, bởi vì Cao Lương đã quyết định chủ ý đi Quảng Châu, hắn - một người ngoài không khuyên được, dù hắn cảm thấy Cao Lương sẽ bị mẹ Lý Tuấn Nghị khi dễ, nhưng bà sẽ giúp cô, Lý Tuấn Nghị hẳn là cũng sẽ giúp cô.

Cao Lương thấy hắn trầm mặc, liền nhắc lại đề tài kia: "A Bưu, cậu muốn học làm thịt kho không? Việc này tương đối mệt, nhưng lợi nhuận cũng ổn, so với chuyện làm công tốt hơn."

Lưu Bưu nhìn Cao Lương: "Tôi muốn suy xét một chút."

Cao Lương gật gật đầu: "Được, vậy cậu cứ nghĩ đi."
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận