Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1
Chapter 1 Chapter sau


Sáng sớm, trong phòng thực an tĩnh, trên giường người còn đang ngủ say, ánh mặt trời ngoan cường xuyên thấu qua khe hở bức màn, chiếu vào mặt thiếu niên đang ngủ say trên giường, vì thiếu niên mạ lên một lớp vầng sáng kim sắc nhàn nhạt, khiến cho cậu thoạt nhìn càng thêm loá mắt, giống như thiên sứ.
Lông mày cậu không đậm không nhạt, đường cong nhu hòa mà không mất khí phách, khóe mắt hơi hơi nhếch lên hợp cùng đôi mắt an tĩnh, lông mi dài mà cong vút ở mí mắt phía dưới tạo ra một mảnh nho nhỏ bóng tối, chiếc mũi thẳng bên dưới, đôi môi màu hoa hồng no đủ hơi hơi hé mở ra một khe hở nhỏ, mơ hồ lộ ra một chút đầu lưỡi phấn nộn
Làn da cậu rất trắng, nhưng không phải thuộc dạng tái nhợt bệnh tật do không tiếp xúc với ánh Mặt Trời, mà là một loại trắng thật xinh đẹp như trân châu, gương mặt tinh tế dưới ánh nắng chiếu xuống hiện ra một chút nhạt nhẽo hồng nhạt, cùng một tầng lông tơ tinh tế, cả người giống như một cái búp bê sứ an tĩnh, xinh đẹp đến không chân thật.

Nếu lúc này có người đi vào căn phòng này, nhất định sẽ cho rằng chính mình xuyên qua đến mộng ảo thời không, thấy được 1 tiểu vương tử (*hoàng tử) đang ngủ say.

Một lát sau, đôi mày người trên giường hơi hơi nhăn lại, biểu tình an tĩnh trở nên thập phần thống khổ, cái trán trơn bóng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, giống như lâm vào ác mộng mà không cách nào tỉnh lại, hơi mỏng mí mắt run run, tròng mắt không ngừng lăn lộn, như đang cực lực giãy giụa để tỉnh lại, qua thật lâu sau, cậu như là đã chiến thắng được bóng đè, đột nhiên mở mắt!
Nhưng mà đó là loại ánh mắt gì vậy, giống như nhiều lần trải qua tang thương, trầm trọng mà tuyệt vọng, cùng cới vẻ bề ngoài của cậu hoàn toàn không hợp nhau.

Bạch Nhất Hàm mở to con mắt, ngực kịch liệt phập phồng, lúc lâu sau, rốt cuộc cũng chầm chậm bình tĩnh lại.

Cậu muốn thở dài, vì cái gì lại không chết? Cậu rõ ràng cảm nhận được cơn đau khi viên đạn bắn vào trái tim, cùng cảm giác vô lực khi sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.
Vì cái gì cậu vẫn còn sống? Nhà bọn họ sớm đã phá sản, người một nhà sinh hoạt thập phần túng quẫn(* nghèo túng tới mức không có lối thoát), trước đó không lâu ông lại vừa mới mất, chỉ việc làm 1 cái lễ tang đơn giản liền đã tiêu hết trong nhà chút tiền tiết kiệm cuối cùng, nhớ năm đó Bạch gia ở Hoa Thành cũng là số một số hai hào môn, nhưng mà một sớm cao ốc sụp đổ, tường đổ mọi người đẩy, người một nhà từ thiên đường ngã vào địa ngục, mà hết thảy chuyện này, đều là do chính mình ngu xuẩn!
Hiện giờ, ông cũng bị những cái đó ảnh chụp của cậu làm tức chết rồi, cậu lại biến thành 1 tên tàn phế, cấp cứu, nằm viện, trị liệu, khôi phục chức năng sau đó phải tốn bao nhiêu tiền? Tình trạng nhà bọn họ hiện giờ căn bản là không đủ sức! Mà chính cậu tích cóp một chút tiền kia chỉ sợ liền là một cái bọt nước nhỏ chẳng làm được tích sự gì! Vì cái gì lại muốn cứu cậu? Sự tồn tại của cậu, chỉ có thể đem đến đen rủi cho những người nhà đã yêu thương mình, cậu rõ ràng đã dùng động tác giả để người cảnh sát kia nổ súng đánh gục chính mình, vì cái gì cậu lại chưa chết?!
Cậu lẳng lặng nằm, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, khóe mắt xinh đẹp trượt xuống một giọt lệ, trong suốt nước mắt bay nhanh ẩn vào thái dương rồi biến mất không thấy, lại một lát sau, cậu rốt cuộc phát giác được có cái gì đó không đúng.

Thân thể cậu không có bất luận cảm giác đau đớn gì, giật giật ngón tay trái cùng đùi phải.

Cậu trong lòng trấn động, ánh mắt rốt cuộc ngắm nhìn,cảnh tượng phản chiếu vào mi mắt làm đôi đồng tử co rút, tại sao lại như vậy?!
Đây là căn phòng trước khi nhà cậu phá sản đã ở!
Bức màn màu Champagne(*ánh vàng), tông màu ấm phối hợp bố cục, toàn bộ phòng toát lên vẻ xa hoa.

Hết thảy những thứ này đều quá quen thuộc! Đây rõ ràng là căn biệt thự đã bị bán đi để thế chấp nợ cho ngân hàng.
Cậu kinh ngạc ngồi dậy, kéo ống quần ngủ màu lam nhạt nhìn đùi phải của mình, nơi rõ ràng đã bị người khác đánh gãy đến lộ cả xương trắng bên trong, giờ phút này đang khỏe mạnh đặt ở trên giường, da thịt trắng sứ, cẳng chân dài mà tinh tế, đường cong tuyệt đẹp, lông tơ cực thưa, mượt mà.


Mắt cá chân bên dưới là một bàn chân trắng nõn đẹp đẽ, bàn chân cậu cực mỏng, ngón chân mượt mà, móng chân lại phấn nộn, thoạt nhìn thậm chí không rất giống chân của một người đàn ông, lúc này bởi vì khiếp sợ, ngón chân hơi hơi cuộn tròn, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cậu lại nâng tay trái lên trước mắt, đón lấy một tia ánh mặt trời, mở to hai mắt nhìn, đây là một cánh tay cực kì xinh đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, ngón tay nhỏ dài, xương thịt đều đặn, lộ ra móng tay màu hồng nhạt khỏe mạnh đã được cắt tỉa thật chỉnh tề, lúc này bởi vì đón ánh sáng mặt trời, toàn bộ móng tay đều lộ ra 1 mảng thịt hồng nhạt xinh đẹp, thoạt nhìn giống như là được điêu khắc một cách hoàn mỹ mà ra.
Nhưng Bạch Nhất Hàm nhớ rất rõ ràng, bàn tay này, bị người kia dùng chân dẫm, dùng cục đá nghiền nát đến không thành hình dạng, sưng to vặn vẹo, máu thịt mơ hồ một nắm, căn bản nhìn không ra nguyên lai là một bàn tay, mặc dù là bác sĩ khoa ngoại tốt nhất thế giới cũng vô pháp làm nó phục hồi như cũ.

Nhưng hôm nay, nó lại lành lặn ở trước mặt mình, thật giống như trước nay đều không có chịu qua tổn thương, cậu chầm chậm cuộn tay thành quyền, cảm thụ được sức lực của bàn tay này, nhìn trên giường đùi phải cũng là giống nhau lành lặn như vậy.

Trong lòng kích động, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ nghĩ, cầm lấy di động đang đặt trên đầu giường nhìn ngày...
Đây là…… Bốn năm trước? Cậu bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, vọt vào buồng vệ sinh.
Nhìn trong gương khuôn mặt hơi ngây ngô của chính mình, chưa từng nhuộm qua sương gió, lại giơ lên tay trái lặp lại nhìn nhìn, thật lâu sau, cậu dùng đôi tay che lại mặt ha hả nở nụ cười.


Cười cười lại ô ô khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt lớn xuyên thấu qua khe hở ngón tay chảy ra, đi theo cánh tay trắng sứ chảy vào ống tay áo.
Trời cao thương hại cậu, khiến cậu về tới thời điểm hết thảy bi kịch trước kia đều chưa bắt đầu, lúc này đây, cậu nhất định sẽ thật cẩn thận trân trọng tình yêu mà người nhà đã dành cho mình, làm một bé ngoan, cũng không dám náo loạn nữa……
(Editor: Bạn edit kia hình như ko còn dùng wattpad nên mình cx ko hỏi xin đc 10 chương truyện bạn ấy đã edit, là thành quả người khác nên mình không thể và cx ko có ý định lấy.

Mà nếu làm từ chương 11 thì thấy kì kì bất tiện cho các bạn đọc, nên mik quyết định edit từ đầu luôn, nên tất nhiên sẽ ko thể giống hoàn toàn với bên kia nhưng nội dung vẫn v.

Báo trước là độ chính xác chỉ>60% vì mik là người hoàn toàn ko biết tiếng Trung và chỉ edit từ bản hán việt bên Wiki, từ ko bt thì mày mò tìm trên Google, nên cx rất cực đấy, ).

Chapter 1 Chapter sau
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận