Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lại một người phải bị đưa vào phòng giải phẫu, đã tới cửa rồi, Bạch Tuyết Tình lại nghe thấy Thẩm Thiên Dương còn đang dong dài lằng nhằng giao đãi bác sĩ: “An bài bác sĩ nhanh chóng xử lý miệng vết thương của Tuyết Tình, đầu gối cô ấy bị trầy da, còn đang chảy máu……”
Cô dở khóc dở cười, chỉ đành để y tá tới sát trùng vết thương trên chân rồi quấn băng gạc.

Mới vừa băng bó xong, Bạch Bác Nhân cùng Bạch Ngạn liền chạy tới bệnh viện, một mặt bước nhanh đi tới một mặt gấp giọng hỏi: “Nhất Hàm thế nào? Rốt cuộc sao lại thế này?”
Mục Tĩnh Viễn chống tay lên trán không nói một lời, Bạch Tuyết Tình trầm giọng kể:
“Hôm nay có người lái xe đâm con, em trai chạy tới, lái xe đâm trực diện chiếc xe kia, con mới nhặt về được một cái mạng.

Đầu em trai bị thương, còn đang bên trong, bất quá bác sĩ nói không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Bạch Ngạn thở phào nhẹ nhõm: “Còn em thì sao? Có bị thương ở đâu không?”
Bạch Tuyết Tình xoa xoa cái trán nói: “Em không sao, chỉ là Thẩm Thiên Dương vì cứu em mà chân bị té gãy, còn đang trong phòng giải phẫu bên kia.”
Bạch Bác Nhân nói: " Con có báo tin cho cha mẹ cậu ta chưa?”
Bạch Tuyết Tình gõ đầu một cái, “A” một tiếng nói: “Con quên mất.”
Bạch Ngạn vỗ vỗ bả vai cô, lúc này Trần Phong mang theo hai người hổn hển chạy tới, thở hổn hển nói: “Tiểu thiếu gia thế nào rồi?”
Bạch Ngạn trầm giọng nói: " Cậu bảo vệ Hàm Hàm kiểu gì vậy? Lúc đó cậu đang ở đâu?!”
Trần Phong đứng yên, ảo não nói:
“Tiểu thiếu gia bảo tôi đi điều tra vài người, tôi nhìn cậu ấy không có ý muốn ra cửa liền đi ra ngoài an bài.

Sau đó tôi lại nhận được điện thoại từ người tôi phái đi theo dõi nhân vật mục tiêu thì tôi mới biết được tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện.

Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Cuộc gọi buổi chiều là cậu gọi? Em ấy bảo cậu đi điều tra ai?”
Trần Phong không dám giấu giếm, móc ra phần tư liệu kia đưa qua, chỉ vào tên Ngụy Toàn nói: “Hôm nay người lái xe đâm đại tiểu thư chính là người này.”
Mục Tĩnh Viễn nhìn phần tư liệu nhân vật được viết tay này, như là muốn đem cái tên Ngụy Toàn nhìn chằm chằm ra một cái lỗ thủng, một lát sau mới lại mở miệng nói: “Cậu tra được cái gì?”

Trần Phong đem tin tức hôm nay tra được về Ngụy Toàn nói một lần.

Bạch Ngạn nói: “Cô gái? Là ai?”
Trần Phong lấy điện thoại ra, mở bức ảnh đã chụp được lúc Ngụy Toàn cùng một cô gái đi thuê xe chiều nay, mặt trên cô gái chỉ lộ ra non nửa cái sườn mặt, nhưng đó cũng không cản trở Mục Tĩnh Viễn liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta, anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đào Khởi!”
Bạch Tuyết Tình cả kinh: “Đào Khởi? Cái tên này sao lại quen vậy? A đúng rồi, là bạn gái nhỏ của em trai?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới kịp phản ứng lại có điều không đúng, vội nhìn sắc mặt của Mục Tĩnh Viễn, thấy sắc mặt của anh xanh mét, đôi môi nhấp chặt, lại tiểu tâm nói:
“Sao cô gái này lại muốn lấy mạng tôi? Chúng tôi căn bản không có quen biết gì mà?”
Mục Tĩnh Viễn nghiến răng, trầm giọng nói: “Chuyện này thì phải đi hỏi chính cô ta.”
Bạch Ngạn nói: " Em trai làm sao biết người này có vấn đề, đột nhiên phái Trần Phong đi điều tra bọn họ?”
Mục Tĩnh Viễn dùng tay căng hạ cái trán, nói:
“Sau khi Tuyết Tình cùng Thẩm Thiên Dương xác định quan hệ, Hàm Hàm vẫn luôn có chút lo âu, đại khái nửa tháng trước, em ấy nhờ Khương Hoa đi tra tất cả những người theo đuổi Tuyết Tình, nói là sợ có người theo đuổi cực đoan không tiếp thu được, đi tạt axit vào Tuyết Tình và Thẩm Thiên Dương”
Bạch Ngạn trong lòng không tự chủ được vừa động: “Khương Hoa……” Anh lại nhìn nhìn phân tư liệu kia, nói: " Thủ pháp sửa sang lại tư liệu này, xác thật là phong cách của Khương Hoa.”
Bạch Tuyết Tình vừa cảm động lại vừa đau lòng nói: “Em ấy là bị chuyện bắt cóc dọa sợ……”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ là không nghĩ tới Hàm Hàm em ấy chó ngáp phải ruồi, thế nhưng thật sự có người định gây bất lợi với cô, vừa lúc bị em ấy tra được.”
Bạch Bác Nhân nhíu mày nói:
“Đầu tiên là Hàm Hàm, đảo một vòng công kích, lại là Tuyết Tình.

Người phía sau này cũng không phải nhằm vào Hàm Hàm, mà là nhằm vào Bạch gia.

Hàm Hàm, Tuyết Tình, A Ngạn thậm chí là ba, chỉ sợ đều là mục tiêu của ‘ hắn ’ "
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, nói: “Mọi người đều là mục tiêu của hắn hẳn là đúng rồi, nhưng chuyện lần này lại không nhất định là ‘ hắn ’ làm.


Chú, chuyện hôm nay cùng với chuyện của Hàm Hàm, nhìn không giống như là thủ pháp của một người, nhằm vào Hàm Hàm công kích, người phía sau màn tư duy kín đáo, hoàn hoàn tương khấu, cũng ẩn mình đến kín không kẽ hở.

Nhưng lần này, thủ đoạn rõ ràng còn quá thô ráp.”
Bạch Tuyết Tình bực bội nói: “Bạch gia tôi sao sẽ trống rỗng đắc tội mấy người này, lập tức tất cả đều xông ra muốn lấy mạng của ba anh em chúng ta!”
Bạch Bác Nhân vỗ bả vai cô nói:
“Tuyết Tình con bình tĩnh trước đã, chuyện Hàm Hàm cảnh sát còn đang tiếp tục truy tra, tạm thời còn không có đầu mối.

Nhưng chuyện hôm nay…… Trần Phong, cậu tự mình ra tay, cần phải chắc chắn đi trước cảnh sát tìm ra cô gai trong ảnh chụp mang về.

Tôi ngược lại muốn hỏi một chút là Bạch gia tôi đắc tội cô ta chỗ nào!”
Trần Phong nguyên nhân chính là vì bản thân thất trách làm tiểu thiếu gia gặp nguy hiểm mà áy náy khó an, nghe được Bạch Bác Nhân phân phó tức khắc tinh vực dậy thần, trầm giọng nói:
“Gia chủ yên tâm, Trần Phong dù có phải bỏ mạng, cũng phải đem cô gái kia mang về!”
Hắn nói xong, nặng nề nhìn ngọn đèn trên cửa phòng cấp cứu, xoay người bước đi.

Bạch Tuyết Tình đặt mông ngồi lên ghế nghỉ chân, bực bội gãi gãi tóc nói:
“Loại cảm giác bị động chịu đánh này thật là quá sốt ruột! Hôm nay mục tiêu người nọ rõ ràng là em, vậy mà lại làm em trai bị thương, Thẩm Thiên Dương cũng bị đâm gãy chân, hai người bọn họ đều là thay tôi chịu, a a!! Còn không bằng người bị thương là tôi!”
Bạch Ngạn đi qua đi ôm bả vai em gái, ôn thanh nói:
“Tuyết Tình đừng như vậy, bọn họ thương em, không muốn để em bị thương, mới có thể cam tâm tình nguyện để bản thân bị thương cũng muốn bảo vệ em.

Em bình an, thì chính là báo đáp bọn họ rồi.”
Mục Tĩnh Viễn cũng gật gật đầu, vỗ vỗ vai Bạch Tuyết Tình.


Thời gian chờ đợi thì luôn dài dòng, trong lúc Trần Kính mang theo Phương Dịch vội vàng tới, sau khi cẩn thận dò hỏi tình huống thì đi nhìn Ngụy Toàn.

Xe của Bạch Nhất Hàm là từ mặt bên đụng phải ghế phụ của hắn, hắn chỉ là bị cổ xung lượng lớn kia mà hôn mê, thật ra cũng không có trở ngại gì, đến bệnh viện không lâu liền đã tỉnh.

Sau khi tỉnh lại thấy hình thức không đối ý đồ chạy trốn, bị bảo tiêu của Bạch gia chặn lại, khống chế ở trong phòng bệnh.

Trần Kính đi vào tra khảo, hắn vẫn luôn giả ngây giả dại hồ ngôn loạn ngữ, cũng tuyên bố chính mình có tiền sử bệnh tâm thần, không rơi vào trách nhiệm hình sự, hơn nữa hắn nhớ rõ, hắn cũng không có đâm chết người.

Hắn nói chuyện khi thì có trật tự, khi thì điên khùng, vậy mà cũng thực phù hợp với trạng thái của bệnh nhân bị tâm thần.

Trần Kính cùng Phương Dịch đem người đưa vào cục thẩm vấn, lúc gần đi tỏ vẻ hy vọng chờ sau khi Bạch Nhất Hàm cùng Thẩm Thiên Dương tỉnh lại báo cho cậu tới hỏi một chút tình huống ngay lúc đó, cũng tỏ vẻ cảnh sát sẽ toàn lực điều tra Đào Khởi hư hư thực thực kia xui khiến Ngụy Toàn hành hung
[…]
Làm người vui mừng chính là, Bạch Nhất Hàm cũng không có vấn đề gì, bác sĩ nói may mắn cậu cài đai an toàn, xe tuy rằng phần đầu bị hư nghiêm trọng nhưng chỗ điều khiển không hư hại gì, cho nên cậu chỉ là bởi vì quán tính bị thương đầu, có chút chấn động não, nơi khác cũng không có trở ngại.

Cậu sáng sớm hôm sau liền đã tỉnh, còn trêu ghẹo nói mình vốn dĩ đã không thông minh, còn năm lần bảy lượt bị thương ở đầu, chỉ sợ sẽ càng ngày càng ngớ ngẩn.

Bạch Tuyết Tình cẩn thận ôm cậu vào lòng, ôn nhu nói có ngốc cũng không sao, về sau chị sẽ bảo vệ em.

Nhưng mà một màn ấm áp này liền bị Mục Tĩnh Viễn vô tình phá hủy, anh một tay kéo Bạch Tuyết Tình qua một bên, tự mình bù đắp cái vị trí kia, cũng nhìn cảnh cáo Bạch Tuyết Tình một cái.

Bạch Tuyết Tình:…… Chết tiệt, em trai của bà đây mà còn mẹ nó không cho ôm?! Không có thiên lý, bà đi xem chính mình nam phiếu đây!
Bạch Nhất Hàm chịu đựng cơn chóng mặt, cười ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.

( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Khi Thẩm Thiên Dương tỉnh lại, thấy mẹ mình ngồi cạnh mép giường, đang lo lắng nhìn mình, anh cười cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Thẩm vươn một ngón tay tinh tế được bảo dưỡng nhẹ nhàng điểm điểm cái trán anh nói: “Cậu bị trọng thương như vậy, người làm mẹ như tôi sao có thể không tới?”

Thẩm Thiên Dương cười cười, nhìn trái nhìn phải, có chút mất mát nói: “Tuyết Tình không có tới sao? A cũng đúng, cô ấy nhất định là đi chiếu cố Nhất Hàm, Nhất Hàm thế nào rồi?”
Mẹ Thẩm có chút bất mãn nói:
“Con xem lại con xem, vừa mới tỉnh liền nhớ thương Bạch Tuyết Tình, nếu không phải vì con bé đó, con cũng sẽ không bị thương, chân cũng không đau rồi?”
Thẩm Thiên Dương duỗi tay bắt lấy tay mẹ mình, ôn thanh nói:
“Mẹ, con biết mẹ đau lòng con, nhưng cũng giống cha yêu mẹ vậy, con cũng yêu Tuyết Tình, mà bảo hộ người mình yêu, đó là bản năng của con người không phải sao? Mẹ không phải cũng thường nói với con, sau này có cưới vợ, thì phải đối tốt với cô ấy sao?”
Mẹ Thẩm bị nghẹn một chút, ngẫm lại cũng phải, con người đều là như thế này, thời điểm nói đều sẽ nói, nhưng đến phiên con trai mình bị thương liền không muốn, bà chớp chớp mắt nói:
“Dù có là như vậy, con yêu con bé, cam tâm tình nguyện bảo vệ nó, nhưng con bé đó thì sao? Nó có yêu con không? Con xem, con bé đó cũng chưa tới nhìn con.”
Thẩm Thiên Dương cười cười nói:
“Cô ấy không có ở đây, thì nhất định là đang ở chỗ của Nhất Hàm, lại nói tiếp, vào tình thế ngay lúc đó, nếu không phải Nhất Hàm liều lĩnh lái xe đâm trật đầu xe của tên điên kia.

Tuyết Tình không nhất định có chuyện, nhưng là con, chỉ sợ liền thật sự mất mạng.

Cú va chạm lần này của thằng bé, là để cứu con, mẹ còn chưa nói cho con biết, bây giờ thằng bé sao rồi?”
Mẹ Thẩm trong lòng nhảy dựng, vội đi tới che miệng anh nói:
“Nói bậy bạ gì đó? Câu mất mạng cũng là có thể treo bên miệng sao? Cũng không sợ xúi quẩy! Con yên tâm đi, Bạch Nhất Hàm không sao, chấn động não mà thôi, dưỡng một thời gian liền không có việc gì.”
Thẩm Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm nói:
“Vậy là tốt rồi, mẹ không biết đâu, lúc ấy khi cửa xe mở ra, thấy Nhất Hàm ngồi ở trên ghế điều khiển mặt đầy máu, con cũng sắp bị hù chết.

Nhất Hàm nếu xảy ra chuyện gì, con cả đời này cũng không cách nào an tâm được, mẹ không thấy đâu, lúc ấy thằng bé giống điên rồi vậy trực tiếp lái xe đụng tới, thật là không suy xét đến tánh mạng.

Mẹ, con có thể cảm nhận được, thằng bé là thật sự coi con là anh rể, là người thân.”
Mẹ Thẩm gật gật đầu:
“Con trai mẹ từ nhỏ đã thông minh, chưa bao giờ để mẹ nhọc lòng, con nếu cảm thấy thằng bé đó tốt, vậy nó nhất định chính là một cậu bé ngoan, đây là tình cảm giữa người với người có qua có lại, về sau con kết hôn với Bạch Tuyết Tình, cũng phải coi thằng bé như em trai ruột của mình mà đối đãi mới được.”
Thẩm Thiên Dương hai mắt nháy mắt lóe sáng, cười nói: “Mẹ, mẹ cũng cảm thấy con cùng Tuyết Tình nhất định sẽ kết hôn đúng không? Con liền biết con với Tuyết Tình là thích hợp nhất”
Mẹ Thẩm khựng lại, bất đắc dĩ sờ sờ đầu tóc con trai nói: “Đứa con ngốc nghếch của mẹ, nhìn xem bộ dáng của con đi, trong cuộc chiến tình cảm này, con còn chưa bắt đầu đánh, cũng đã chịu thất bại thảm hại.”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận