Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Khương Hoa bật cười nói: “Anh hai em mà biết em so sánh anh ta với phụ nữ, chỉ sợ sắp tức chết rồi.”
Bạch Nhất Hàm cau mày nói: “Tức chết ảnh! Anh Khương đừng miên man suy nghĩ, em đi về trước thăm dò ảnh, không nhất định là nhằm vào anh, anh chờ điện thoại của em đi.”
Khương Hoa biểu tình cũng không có trở nên nhẹ nhàng chút, anh khẽ cười cười nói: “Em không cần an ủi anh, rất rõ ràng là anh ta đang nhằm vào, điểm này anh sẽ không nhìn lầm.

Tỷ như nói, một giây trước anh ta còn đang mỉm cười nói chuyện với người khác, vừa nhìn thấy anh, sắc mặt lại lập tức trầm xuống.”
Anh ta tự giễu cười cười, nói tiếp:
“Bất quá cũng không sao, anh cũng nghĩ thông suốt, vốn dĩ anh cũng không nghĩ tới muốn cùng anh ta thế nào, dù người ta có sa thải anh, chỉ cần anh còn ở Hoa Thành, cách người đó cũng coi như là rất gần, có lẽ cũng còn cơ hội gặp mặt.

Dù là không được, thì cũng có chỗ tốt, không thấy mặt, trong lòng cũng có thể tĩnh hơn một chút.

Ít nhất không cần chứng kiến cảnh anh ta kết hôn sinh con, có thể luôn ôm trong lòng một tia ảo tưởng cũng không tồi.”
Bạch Nhất Hàm cả giận nói: “Sao anh lại không có tiền đồ như vậy a? Trước đừng có tiêu cực như vậy, chờ em đi hỏi anh ấy một chút thì lại nói.”
Khương Hoa nhíu mày: “Em không cần đi hỏi, nếu anh ta cho rằng là anh xúi giục em, ở sau lưng châm ngòi tình cảm anh em của hai người, chỉ sợ lại càng thêm chán ghét anh.”
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ trấn an:
“Anh Khương a, thật là quan tâm sẽ bị loạn, em cũng không phải đồ ngốc, sẽ không để lộ anh.

Anh cứ chờ tin tức của em, dù có phải chết, thì cũng phải chết minh bạch a, bây giờ anh cả chuyện tại sao anh ấy đột nhiên biến sắc cũng không biết!”
Khương Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ha hả cười nhẹ hai tiếng, nói: “Vậy thì được, chuyện này liền phải cảm ơn Nhất Hàm rồi!
Bạch Nhất Hàm nói: “Được rồi, đừng buồn nữa, ăn nhiều một chút, anh bây giờ so với lần trước gặp mặt hình như còn gầy hơn một ít "
Khương Hoa ôn hòa cười nói: “Được.”
Khương Hoa đúng thật là gầy, khi ngồi chính diện mặt đối mặt thì không quá rõ ràng, chờ đến khi bọn họ cơm nước xong xuôi đi ra ngoài, Khương Hoa bị một người đang đi tới đụng đến lảo đảo, Bạch Nhất Hàm đi tới đỡ anh ta mới phát hiện, vòng eo ẩn dưới lớp âu phục đã gầy đến mức như chỉ cần một tay là có thể bẻ gãy nó, nhìn sườn mặt anh vẫn như cũ ôn nhu, Bạch Nhất Hàm trong lòng rầu rĩ.

Buổi tối ăn cơm xong sau, Bạch Nhất Hàm một đường trộm theo đuôi Bạch Ngạn tới tận cửa phòng.


Bạch Ngạn bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Hàm Hàm em đang lén lút gì vậy, có việc cần anh giúp sao?”
Bạch Nhất Hàm hắc hắc cười một tiếng, tiến lên phía trước một bước nói: “Không, em thì có chuyện gì được, chỉ là thấy anh gần đây tâm tình không tốt, có chút lo lắng, muốn hỏi anh có phải đã có chuyện gì xảy ra không?”
Bạch Ngạn trong lòng cảm động, anh bước tới ôm bả vai của em trai nhà mình đi vào trong phòng ngồi xuống, ôn hòa nói: “Anh hai không có tâm tình không tốt, chỉ là gần đây chuyện công ty có chút rối ren, anh có hơi mệt mà thôi.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu nói:
“Thảo nào, hôm nay anh Khương trông cũng hốc hác, hốc mắt đều là quầng đen, người cũng gầy đến lợi hại, ăn xong một bữa cơm cũng thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.

Thì ra là công việc bận rộn nên quá mệt.

Bất quá anh hai à, làm cấp trên, anh phải săn sóc từng cấp dưới của mình a, cũng chính là anh Khương tính tình tốt, chứ đổi thành một người khác nhất định sẽ không chịu thương chịu khó như vậy đâu.”
Bạch Ngạn trái tim co quắp, tâm tình càng thêm bực bội, gần đây anh luôn cảm thấy bản thân có chút khác thường, vừa nghĩ tới Khương Hoa liền cả người đều không thích hợp, miễn bàn nhìn đến cậu ta.

Vì giảm bớt tần suất cậu ta xuất hiện trước mặt mình, anh cố ý giao rất nhiều việc vốn không cần thiết cho Khương Hoa làm, mà công việc cậu ta vốn làm thì lại giao cho những người khác thay thế, có thể là Khương Hoa đi theo bên cạnh anh đã lâu, giữa hai người họ có một loại ăn ý mà người khác không thể nào đạt được, ngày thường chỉ cần một ánh mắt của anh, một cái động tác cử chỉ đơn giản, Khương Hoa đều có thể lập tức ngầm hiểu, đây là thứ mà những người khác không thể làm được.

Không có Khương Hoa, anh cảm giác làm chuyện gì cũng không suôn sẻ, người mới được đề cử này quả thực ngốc như heo, phát sinh thêm cho anh không biết bao nhiêu công việc rồi.

Lúc anh làm việc còn luôn thất thần, nghĩ đến Khương Hoa ở nơi chỉ cách mình một bức tường, anh liền tâm phiền ý loạn, ngày thường đi qua chỗ của cậu ta cũng cố ý không nhìn đến, thật sự đã rất nhiều ngày chưa có nhìn kỹ cậu ta.

Aiiii, cậu ta thật sự rất ăn ý với mình, ý định của mình cậu ta luôn có thể dễ dàng lĩnh hội, kể từ sau những an bài đó, cậu ta liền không xuất hiện trước mặt mình nữa, cho dù có việc cũng là để những người khác truyền đạt thay.

Bất quá, thật sự mệt như vậy sao? Gầy rất nhiều? A, công việc mình giao rất nhiều, sợ là đã đày đọa cậu ta a, nếu không ngày mai giảm bớt một ít? Bằng không, liền dứt khoát điều cậu ta đến chi nhánh công ty đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Bạch Nhất Hàm cẩn thận quan sát thần sắc của anh, thấy sắc mặt của anh không quá đẹp, trong lòng âm thầm thay Khương Hoa thở dài
Bạch Ngạn nhìn cậu một cái, như lơ đãng hỏi: “Hôm nay hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, cậu ta phàn nàn với em sao?”
Bạch Nhất Hàm vội lắc đầu nói:
" Con người anh ấy thế nào anh còn không biết? Không có khả năng sẽ phàn nàn với ai, ngay cả bọn em có quan hệ tốt như vậy cũng không được.


Là em nhìn thấy sắc mặt ảnh không tốt, người cũng gầy đi, nhìn không quá có tinh thần, truy vấn ảnh thì mới biết được là công việc bận quá, nên mệt.

Cơm nước xong thì lúc ra cửa thiếu chút nữa còn bị người ta đụng ngã, có thể thấy được trạng thái của ảnh có bao nhiêu kém.”
Bạch Ngạn trong lòng không tự chủ được lại thắt một chút, phản xạ có điều kiện hỏi: “Ai đâm cậu ta?”
Bạch Nhất Hàm khó hiểu nói: “Không quen biết a, người nọ cũng không phải cố ý, chỉ là đi đường không để ý chút, thể trạng lại cường tráng, thiếu chút nữa đụng anh Khương ngã, may là em ở phía sau đỡ anh ấy một phen.”
Bạch Ngạn nhướng mày nói: “Quan hệ của hai người từ khi nào mà trở nên tốt như vậy?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Bọn em vẫn luôn rất tốt a, ảnh không có người nhà, coi em là em trai thì có vấn đề gì sao?
Bạch Ngạn tâm tình mạc danh tốt hơn nhiều, mỉm cười vỗ vỗ đầu của cậu nói: “Đương nhiên không có vấn đề, Khương Hoa người này cũng là không tồi, À, em gặp mặt cậu ta, là nói về cái gì?”
Bạch Nhất Hàm một bàn tay chống cằm nói: “Thì nói chuyện phiếm a, công việc a, tâm trạng a, thời sự a, nói đủ thứ chuyện"
Bạch Ngạn nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy cậu ta có nói…… Gần đây thế nào không?”
Bạch Nhất Hàm nhìn anh một cái, chỉ tay về phía bàn trà trước mặt nói:
“Em phát hiện sắc mặt ảnh không tốt, truy vấn một chút, ảnh liền nói gần đây đi làm có chút mệt, không nói gì khác.

Nhưng mà ảnh thoạt nhìn đặc biệt không có khí lực, nói chuyện với em cũng là bộ dáng miễn cưỡng vực dậy tinh thần.”.

Tìm truyện hay tại # TгЦмtгuу en.

ME #
Bạch Ngạn nhíu mày nói: “Mệt như vậy sao? Lấy năng lực của cậu ta, không nên a.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Tâm trạng anh ấy có chút buồn bã.


Nói đi, các anh không phải mỗi ngày đều ở cùng nhau sao? Làm gì hỏi em? Còn có, anh để người ta tăng ca, có cho thêm tiền lương không?”
Bạch Ngạn kỳ quái nói:
“Em không phải là người không thèm để ý tới tiền bạc nhất sao? Vì cái gì lại để ý đến tiền lương của cậu ta?”
Bạch Nhất Hàm từ mâm trà lấy ra một trái quýt xoa tới xoa lui trong tay nói: “Em đã nói rồi, đó là tiền dưỡng lão của anh ấy a.”
Bạch Ngạn bất đắc dĩ nói: “Cậu ta mới có vài tuổi, tiền dưỡng lão gì chứ?”
Bạch Nhất Hàm liếc xéo anh một cái, không nói chuyện.

Bạch Ngạn:…… sao tôi lại cảm thấy một cái liếc mắt này của thằng bé đầy sự khiển trách?
Bạch Nhất Hàm đem trái quýt đã chịu đủ chà đạp trả về mâm, đứng lên nói: “Dù sao anh cũng đừng cứ khi dễ ảnh là được.”
Bạch Ngạn: Mình có khi dễ cậu ta sao? À, gần đây hình như là có chút, Haiz, vẫn là nên điều cậu ta đi.

Bạch Nhất Hàm đi tới cửa, lại quay đầu lại nói: “Anh hai, không ngờ anh lại là loại người này.

Trước kia anh chưa bao giờ khi dễ người khác.”
Bạch Ngạn:……
Bạch Nhất Hàm mở cửa, nghênh diện thấy một gương mặt tuấn tú, bị dọa đến nhảy về phía sau một cái, trừng mắt nói:
“Tĩnh Viễn, anh làm gì mà buồn không hé răng đứng ở đây? Rất đáng sợ đó có biết không?”
Mục Tĩnh Viễn dùng độc nữa giọng nói trầm thấp tự nhiên(?) của mình lên tiếng: “Anh tới đón em về phòng.”
Trái tim Bạch Nhất Hàm nhanh chóng nhảy lên vài cái, ho khan một tiếng nhỏ giọng nói:
“Vậy đi thôi.

A, em đã muốn về phòng từ lâu, nhưng anh hai nhất định phải bắt em nói chuyện với ảnh, thật là hết cách.”
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ một tiếng, gật đầu với Bạch Ngạn đang trợn mắt há hốc mồm, tay quàng lên bả vai Bạch Nhất Hàm đi về phòng.

Bạch Ngạn:…… Có thể là anh già rồi, nên không hiểu lắm.

Ở cùng một căn nhà, mà về phòng cũng cần đi đón sao? Còn có Nhất Hàm, em bán anh mình như vậy thật sự ổn được sao? Rõ ràng là tự em đòi lại đây!
Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad
[…]

Sau một hồi vận động hài hòa buổi tối, Bạch Nhất Hàm người đầy mồ hôi mỏng ghé vào trên giường thở phì phò, Mục Tĩnh Viễn hư hư nằm ở trên người cậu không muốn rời đi, không nhịn được liên tục hôn lên lỗ tai cùng bả vai cậu.

Bạch Nhất Hàm thở hổn hển nói:
“Anh mau đi xuống đi, nặng quá.”
Mục Tĩnh Viễn nhướng người lên một chút, thủ thỉ bên tai cậu:
“Thế này thì sao? Còn thấy nặng nữa không?"
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ: “Anh như vậy không mệt sao? Mau đi ra.”
Mục Tĩnh Viễn gặm cắn sau gáy cậu nói: “Không ra.”
Bạch Nhất Hàm vô lực trừng mắt xem thường, cười nói: “Sao anh cũng học được cách chơi xấu?”
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ nói:
“Cũng không phải chơi xấu với người khác, có sao đâu?”
Anh nâng niu hôn hôn bả vai đầy kín dấu hôn của Bạch Nhất Hàm, thấp giọng nói: “Hàm Hàm, hình như rất để ý đến chuyện của Khương Hoa a?”
Bạch Nhất Hàm nằm bò bất động, khẽ thở dài nói:
“ Anh Khương là một người tốt, chỉ là mệnh không tốt, mắt nhìn cũng không tốt, sao lại coi trọng anh hai em chứ? Người như chúng ta yêu phải thẳng nam quả thực chính là một hồi tai họa, anh Khương người này lại là một cây gân, hôm nay em với ảnh cùng đi ăn cơm, cả người ảnh đều rất tiều tụy.

Aiii, em cũng không giúp được ảnh, cảm thấy thật bất lực.”
Mục Tĩnh Viễn ngậm lấy vành tai của cậu nói:
“Hàm Hàm, chuyện tình cảm, người khác không thể nhúng tay vào.

Em nếu muốn giúp anh ta, cũng chỉ có thể từ phương diện sinh hoạt giúp đỡ, chẳng hạn rủ anh ta nếu có rảnh thì cùng đi ăn một bữa cơm.

Hoặc là chờ anh ta già rồi không đến mức lẻ loi hiu quạnh.”
Bạch Nhất Hàm lại thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, em có phải rất vô dụng không? Rõ ràng muốn cho ảnh vui vẻ một chút, nhưng lại chẳng nghĩ ra được cách nào.”
Mục Tĩnh Viễn ôn nhu nói:
“Hàm Hàm, em phải biết rằng, nếu hai người họ xác định là không có khả năng, thì đừng cho Khương Hoa hy vọng, nếu không anh ta chỉ biết tổn thương càng sâu.”
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, nói:
“Anh nói đúng, em chỉ lo muốn anh ấy vui vẻ một chút, lại không nghĩ rằng hy vọng qua đi thất vọng càng làm người ta khổ sở.”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận