Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Bạch Ngạn u oán nhìn cậu ta một cái, uể oải nói: “Không có.”
Khương Hoa chưa từng gặp qua anh ta tâm trạng xuống dốc như vậy, đau lòng nói: “Ngài có phải mệt quá rồi không? Hay là ngủ tiếp một lát nữa?”
Bạch Ngạn yếu ớt nói: “Không ngủ, chút nữa còn có việc phải làm.” Giả bộ ngủ đã vô dụng, còn ngủ cái p!
Khương Hoa càng đau lòng, nhịn không được đi đến gần ngồi xổm xuống nói: “Tinh thần của anh rất không tốt, là chỗ nào không thoải mái sao? Nếu không đi bệnh viện nhìn xem được không?”
Bạch Ngạn lắc lắc đầu, hỏi:
“Đúng rồi, nhà của cậu đã bị Nhất Hàm bán rồi vậy buổi tối phải ở đâu?” Nếu không tới nhà tôi cũng được, người trong nhà sẽ nhiệt liệt hoan nghênh cậu!
Khương Hoa cười nói: “Nói đến nhà ở, Nhất Hàm quỷ nhỏ nghịch ngợm này, thằng bé đem căn nhà tự mình đứng tên rồi.

Tôi nói sao có thể bán đi nhanh như vậy, thì ra chính thằng bé là người mua.”
Bạch Ngạn gật gật nói: “Ờ, vậy tối cậu có rảnh sao?”
Khương Hoa sửng sốt: “Buổi tối? Có rảnh a, có chuyện gì sao?”
Bạch Ngạn không ôm hy vọng gì nói:
“Nghe nói gần đây có chiếu một bộ phim không tệ, muốn cùng đi xem không?”
Khương Hoa lần này là thật sự ngây ngẩn cả người, ngẫm lại biểu hiện khác thường của Bạch Ngạn cả ngày hôm nay: Đưa đồng hồ, ăn cơm, đi đường, tặng hoa, còn bây giờ là đi xem phim, cẩn thận nghĩ đến, đây còn không phải là quy trình hẹn hò bình thường sao?
Anh vẫn luôn không ngừng khuyên bản thân không nên nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng Bạch Ngạn lại cho anh hy vọng càng ngày càng nhiều, nhiều đến làm anh không thể bỏ qua, anh cực lực áp chế trái tim đang nhảy lên từng nhịp vui sướng, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại, muốn hẹn tôi đi xem phim?”
Quả nhiên! Đây là đang từ chối sao? Là từ chối rồi phải không? Bạch Ngạn có chút giận dỗi nói: “Xem một bộ phim thôi thì cần lý do gì?Nếu cậu không có hứng thú, tôi có thể đi một mình”
Khương Hoa đã áp chế nhịp tim mình, cái này làm cho hô hấp của anh hơi có chút dồn dập: “Được, tôi đi với ngài.”
Bạch Ngạn nháy mắt lên tinh thần, thì ra công lược không phải vô dụng, chỉ là còn chưa hoàn thành tất cả các bước thôi sao?
Anh ta ho nhẹ một tiếng, tỉnh bơ nói: “Vậy được, buổi tối sau khi tan sở thì cùng nhau đi.”
Khương Hoa nhìn anh, rốt cuộc ức chế không được khát vọng ngo ngoe rục rịch trong lòng, anh mang theo hi vọng, thử vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Bạch Ngạn đặt trên đầu gối, chỉ là đầu ngón tay.


Bạch Ngạn toàn thân chấn động, cảm giác tê dại bắt đầu từ đầu ngón tay bị nắm, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.

Anh không dám nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu nhìn đôi mắt Khương Hoa, Khương Hoa cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt hơi có chút thon dài như là hàm chứa thủy quang, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, không khí sền sệt mà ái muội.

Thật lâu sau, đợi không được đáp lại Khương Hoa từ từ nới lỏng ngón tay, Bạch Ngạn lại vươn một cái đã bắt được tay anh đang ý đồ lui về phía sau, ánh mắt có chút si mê nhìn cặp mắt thủy quang lấp lánh của anh, chậm rãi, chậm rãi, tiến lại gần.

Khương Hoa hô hấp càng ngày càng dồn dập, nhìn đến đôi môi anh ta không ngừng tới gần, có chút thở không ra hơi, khi hai đôi môi áp vào nhau, anh cả sợi tóc đều tràn ngập cảm giác rùng mình, không giống như khi mình nhân lúc anh ta ngủ mà hôn trộm, đây là Bạch Ngạn còn đang tỉnh táo chủ động hôn môi.

Ngày hôm qua anh còn đang suy nghĩ, nếu Bạch Ngạn có thể trong lúc tỉnh táo mà chủ động ôm mình một chút, hôn mình một chút, liền tính để mình lập tức chết đi cũng nguyện ý.

Không nghĩ tới, một tia hi vọng xa vời không thể với tới nhanh như vậy liền thành hiện thực.

Hai chân của Khương Hoa ngồi xổm đã lâu nên có chút tê dại, Bạch Ngạn hôn cũng làm anh giống như cả người đều mất hết sức lực, chân anh không cách nào chống đỡ cả thân thể nên ngã bệt trên mặt đất, Bạch Ngạn thuận thế về phía trước, quỳ một gối ở giữa hai chân anh, khẽ liếm môi anh, hơi đè thấp xuống dưới, cho đến khi cả người Khương Hoa đều nằm trên sàn nhà trơn bóng, mới cạy ra hàm răng anh, bắt đầu chân chính công thành đoạt đất.

Khương Hoa trước kia chưa từng hôn môi qua, Bạch Ngạn cũng chưa, hai người dựa vào bản năng không ngừng mút đầu lưỡi đối phương, cảm nhận sự run rẩy mà phương mang cho mình, thẳng đến khi hôn đến đôi môi tê dại, mới rốt cuộc buông môi của đối phương ra, Bạch Ngạn không có đứng dậy, chống trên người Khương Hoa nhìn chăm chú anh.

Khương Hoa bình phục hô hấp nặng nề, nhấp nhấp đôi môi hơi sưng, khi mở miệng, giọng nói có chút ám ách: “Bạch tổng, ngài……”
Bạch Ngạn khẽ vuốt một chút khóe môi anh, nói giọng khàn khàn: “Gọi A Ngạn, người thân cận đều gọi tôi như vậy.”
Khuôn mặt Khương Hoa vốn đã đỏ bừng nay càng đỏ hơn, ấp úng nói: “A…… A Ngạn, ta…… Chúng ta……”.


Tìm truyện hay tại — TRUM tгuyeЛ.

V Л —
Bạch Ngạn lại mút hôn anh một chút, nói: “Đêm nay đi xem phim xong rồi cùng tôi về nhà đi.”
Khương Hoa dại ra nói: “Cái…… Cái gì?”
Bạch Ngạn dùng giọng điệu bất đắc dĩ mà sủng nịch (?) nói: “Chúng ta đã xác lập quan hệ, đương nhiên phải đi gặp cha mẹ, hơn nữa mẹ tôi cũng muốn gặp cậu.”
Editor: dấu (?)của tác giả
Khương Hoa mở miệng, đang vào trạng thái hóa đá, xác lập quan hệ? Là cái hôn vừa rồi kia sao? Vì cái gì Bạch phu nhân muốn gặp tôi? Bộ muốn đánh chết tôi sao?
Bạch Ngạn thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh là không tiếng động kháng cự, nguy hiểm tới gần nói:
“Chẳng lẽ cậu không muốn? Không nói hôm nay, không nói bây giờ, ngày hôm qua cậu hôn tôi, lại không chịu thổ lộ với tôi.

Giờ ta đã thẳng thắn với ba mẹ, cũng có được sự ủng hộ của họ, cậu lại không muốn? Cậu là đang đùa giỡn tình cảm của tôi?”
Cả người bị bao vây, toàn thân Khương Hoa đều muốn nổ mạnh, anh cứng họng nói: “Ngày hôm qua, anh…… anh anh anh không ngủ? Anh biết?”
Bạch Ngạn nói: “Có người hôn tôi, tôi còn không tỉnh sao?”
Anh ta mang theo một chút ủy khuất (?) nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ thổ lộ với tôi, nhưng cậu không có, hôm nay cũng đối với tôi rất lạnh nhạt,tôi cho rằng cậu chê tôi ngày hôm qua quá lôi thôi.

Hôm nay đã tắm rồi, cậu lại không chịu hôn, bây giờ tôi chủ động hôn cậu, cậu lại không chịu cùng tôi về nhà, Khương Hoa, cậu là đang trêu đùa tôi sao?”
Khương Hoa bị cái logic của anh ta trấn động đến mức hai mắt thon dài đều sắp trợn tròn, cảm giác hóa đá bản thân lại tiến thêm một bước phong hoá, bị gió thổi qua liền sẽ tán thành bột phấn.

Bạch Ngạn thấy cậu ta vẫn là không chịu nói chuyện, cả người đều táo bạo, anh đứng lên, đi loạn ở trong phòng mấy vòng, lại đi trở về, một phen bế Khương Hoa còn nằm trên mặt đất lên ném trên giường, cả người sấn tới.


Nếu công lược trước đó đều vô dụng, vậy thì dùng tuyệt chiêu tối thượng mà rất nhiều người đều nói: Gạo nấu thành cơm!
Anh thừa lúc Khương Hoa còn chưa kịp phản ứng, lại lần nữa hôn lên môi cậu ta, tay cũng cởi quần áo người trước mặt, miệng Khương Hoa bị chặn, ô ô vài tiếng không có kết quả, mắt thấy quần áo đã bị lột xuống dưới, áo sơmi cũng bị mở ra, vội liều mạng bắt lấy tay anh ta đang cởi đai lưng của mình, quay đầu thở gấp gáp nói:
“Anh muốn làm gì?”
Bạch Ngạn vừa thấy cậu ta vẫn là không chịu, thở phì phì nói:
“Làm gì? Làm cậu đó! Gạo nấu thành cơm! Xem cậu còn dám không thừa nhận quan hệ của chúng ta hay không! ”
Khương Hoa há miệng thở dốc, buông lỏng tay ra, tùy ý để anh ta cởi dây lưng của mình ra, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.

Bạch Ngạn sửng sốt, vội ngừng tay, luống cuống tay chân đi lau mặt cậu ta nói: “Khóc…… Khóc cái gì? Cậu không muốn thì thôi, tôi cũng không thể cưỡng bách cậu.”
Anh ở trong lòng uể oải nói: Tuyệt chiêu cuối cùng cái gì chứ, hoàn toàn chính là nói nhảm! Cậu ta căn bản là không có thần phục! Ngược lại làm người ta tức đến khóc! Này thì tốt rồi, cậu ta khẳng định cảm thấy mình từ đầu đến đuôi là một tên lưu manh, sợ là hoàn toàn hết trận……
Khương Hoa dùng sức cắn từng cái lên môi, đôi môi mềm mại rất nhanh chảy ra giọt máu đỏ âu.

Bạch Ngạn khó thở nói: " Cậu tự cắn mình làm gì a? Cắn tới chảy máu rồi này!”
Lần này xác thật rất đau, nhưng Khương Hoa lại bật cười, anh giơ tay ôm lấy khuôn mặt nôn nóng của trụ Bạch Ngạn, nói ra lời đã đè nén ở đáy lòng nhiều năm, cả trong mơ cũng không dám nói ra: “Bạch Ngạn, tôi…… yêu anh, tôi yêu anh……”
Mặt Bạch Ngạn bị anh ôm ở không thể động, chỉ đành cố duỗi dài tay định lấy khăn giấy, lỗ tai vừa tiếp thu đến những lời này, tờ khăn giấy thật vất vả mới rút ra được liền bay phấp phới xuống giường.

Anh mở miệng nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Cậu nói cái gì?”
Khương Hoa liếm liếm mùi máu tươi trên môi, cười lại lần nữa trượt xuống một giọt nước mắt: “Tôi nói, tôi yêu anh.”
Bạch Ngạn vẫn duy trì tư thế duỗi tay gian nan nói: “Cái đó, tôi cũng…… yêu cậu, sao cậu lại…… Đột nhiên……
Khương Hoa không đợi được anh ta nói xong, một cái xoay người hoán đổi vị trí của hai người, trên cao nhìn xuống cúi người hôn, một nụ hôn mang theo mùi máu tươi giằng co thật lâu, khăn giấy hoàn toàn không có đất dùng võ, lẻ loi nằm ở trên giường.

Hai người trên giường lại thay đổi vị trí, Bạch Ngạn một lần nữa chiếm cứ vị trí chủ đạo, bắt đầu liên tục chiến đấu ở các chiến trường xương quai xanh của Khương Hoa, ngực, đôi tay cũng không ngừng lướt trên làn da săn chắc mịn màng của anh.

Khương Hoa thô nặng thở hổn hển, hoàn toàn không có một tia dấu hiệu kháng cự, tay Bạch Ngạn vừa chạm vào mép quần lót của Khương Hoa, lại đột nhiên ngừng tay, Khương Hoa đợi một lúc cũng không thấy anh ta lại có động tác gì, giọng khàn khàn nói:

“Làm sao vậy?”
Bạch Ngạn một lần nữa bò lên tới trên người anh rầu rĩ nói: “Không được, không thể tiếp tục nữa.”
Khương Hoa đặt tay lên vai anh, nhẹ thở gấp nói: “Tại sao?”
Bạch Ngạn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phiếm ửng hồng của cậu ta, nhịn không được ở trên mặt cậu ta không ngừng mút hôn nói:
“Lần đầu tiên của hai ta nên có chút ý nghĩa kỷ niệm, ít nhất địa điểm không thể qua loa như vậy, cũng phải đến nhà cậu hoặc là nhà tôi, đây là một cái nghi thức quan trọng cỡ nào, không thể ở chỗ này làm.”
Quan trọng là, chỗ này cả công cụ hỗ trợ cũng không có, mình không nghĩ tới hai đứa có thể tiến nhanh được như vậy cũng không có luyện tập cẩn thận.

Nghe nói, chuyện làm tình giữa đồng chí với nhau, có người mới vào nghề không biết gì rất dễ gây ra thảm kịch, nên không thể qua loa, đương nhiên, vì tôn nghiêm của đàn ông, không thể nói ra như vậy.

Khương Hoa tuy rằng cảm thấy chỉ cần là Bạch Ngạn, ở nơi nào cũng giống nhau, nhưng cũng tôn trọng suy nghĩ của người yêu mới ra lò, dù sao anh ta có thể nghĩ như vậy, là tôn trọng đoạn quan hệ này, điều này cũng làm anh cảm động, chỉ là……
Anh duỗi tay chạm chạm tiểu huynh đệ ý chí chiến đấu sục sôi của hai người, khẽ cười nói: “Vậy…… Chúng nó làm sao bây giờ?”
Bạch Ngạn nhẹ thở hổn hển một tiếng, duỗi tay kéo quần lót Khương Hoa xuống, đem tiểu huynh đệ của hai người nắm lại với nhau.

...Qua thật lâu sau, hai người dọn dẹp sạch sẽ, Bạch Ngạn ngồi ở ghế dựa nhìn Khương Hoa đi ra cửa, đột nhiên lên tiếng nói:
“Khương Hoa!”
Khương Hoa quay đầu lại, trên mặt mang theo tươi cười xán lạn xưa nay chưa từng có: “Làm sao vậy?”
Bạch Ngạn ngơ ngẩn nhìn cậu ta trong chốc lát, mới mím môi nói: “Không có gì.”
Khương Hoa cười khẽ một tiếng, bước lại cúi người hôn anh một chút, vừa muốn đứng dậy đã bị Bạch Ngạn một phen kéo xuống, nụ hôn nhẹ biến thành hôn sâu, qua một lúc lâu, Bạch Ngạn mới thở hổn hển buông anh ra, nhẹ giọng nói:
“Không được cười như vậy với người khác.”
Con ngươi Khương Hoa hàm chứa thủy quang si ngốc nhìn anh ta, ôn thanh nói:
“Được.”
Editor: mới biết truyện trên Wattpad chỉ đăng đc 200 chương, nên giờ mik phải gộp mấy chương đầu lại nè:.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận