Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Mục Tĩnh Viễn nói:
“Loại sự tình này không cần thử, cô đợi không được.

Nếu Hàm Hàm mà biết chuyện này, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Vậy thì không cho em ấy biết, dù cho đã biết.

Đây cũng là lựa chọn của tôi, trách nhiệm sẽ không nằm trên đầu anh.

Con người của tôi rất cố chấp, chính là không đâm phải tường không quay đầu lại.

Không đến một bước cuối cùng, tôi sẽ không chết tâm.”
Mục Tĩnh Viễn đau đầu xoa xoa thái dương, nói:
“Cô để tôi nghĩ lại.”
Bạch Tuyết Tình bắt lấy cổ tay của anh nói:
“Không cần lại suy nghĩ, đây là cách tốt nhất không phải sao? Nếu tôi hối hận, chúng ta có thể ly hôn, tôi dùng một hồi hôn nhân tới đánh cược một khả năng anh sẽ yêu tôi.

Anh dùng thân phận này tới bảo vệ cậu nhóc của anh.

Đôi bên cùng có lợi, rất đáng vui mừng, không phải sao?”
Mục Tĩnh Viễn còn muốn nói cái gì nữa, Bạch Tuyết Tình ngắt lời nói:

“Tôi là một người trưởng thành, biết chính mình đang làm cái gì, tôi không nghĩ sẽ làm cuộc đời mình lưu lại tiếc nuối.

Tôi không có uống say, hiện tại rất tỉnh táo, tôi sẽ chịu trách nhiệm hành vi của mình"
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Bị một cuộc hôn nhân hữu danh vô thật lãng phí thanh xuân.

Cô thật sự cảm thấy đối với chính mình như vậy là tốt?
Bạch Tuyết Tình nói:
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là đang đặt cược cho một cái khả năng”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi cũng nói rồi, đó là không có khả năng.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Chưa thử qua, anh như thế nào biết là không khả năng?”
( Editor: Bà ngoan cố thấy sợ lun á, chương trước là ai khuyên nên buông tay:))
Mục Tĩnh Viễn dùng tay chống đầu:
“Để tôi nghĩ lại.”
Bạch Tuyết Tình cũng không hề ép buộc anh, lôi kéo cánh tay anh đứng dậy nói:
“Tốt thôi, anh say rồi, để tôi đưa anh về nhà.”
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười:
“Cô cũng uống rượu, như thế nào đưa tôi về? Cô đi trước đi, tôi lát nữa tìm người tới đón.
Bạch Tuyết Tình nói:

“Hiện tại anh tìm người, chúng ta cùng nhau đi.”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ, đành phải móc di động ra, tìm số điện thoại, nói:
“Tôi là một người đàn ông trưởng thành, cô còn sợ tôi không an toàn về đến nhà?”
Bạch Tuyết Tình bĩu môi nói:
“Anh lớn lên thành cái dạng này, an toàn chỗ nào?”
Mục Tĩnh Viễn gọi điện cho bí thư Trần Hoành, báo địa chỉ.

Tắt điện thoại, hướng Bạch Tuyết Tình lắc lắc di động ý bảo, như vậy được rồi đi?
Bạch Tuyết Tình lúc này mới gật gật đầu, ngồi xuống cùng nhau chờ.
Trần Hoành không hổ là kim bài bí thư, thập phần không làm thất vọng mức tiền lương của hắn.

Rất nhanh đã đi tới, thu xếp vén màn, đỡ Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Tuyết Tình lên xe, trước sau đưa hai người về nhà.
Bạch Nhất Hàm đứng trước cửa sổ, nhìn ra cổng lớn, một chiếc xe ngừng lại.

Cậu nhận ra đó là xe của Mục Tĩnh Viễn, bí thư Trần Hoành từ trên xe đi xuống, đỡ Bạch Tuyết Tình xuống xe, Bạch Tuyết Tình xoay người hướng bên trong xe vẫy vẫy tay, lúc này mới xoay người đi về hướng đại môn.

Trần Hoành nhìn cô vào cửa, mới lại lên xe, khởi động xe chạy khỏi.
Môi cậu cắn đến gắt gao, đầu ngón tay đỡ bệ cửa sổ tiêm đã dùng sức đến trắng bệch.

Mặc dù biết sự thật bọn họ là một đôi, nhưng tận mắt nhìn thấy, còn làm cậu đau đến không thở nổi.
Bạch Nhất Hàm xoay người dựa vào trên tường, nhắm mắt lại, ở trong lòng đối chính mình nói:
Như vậy mới chính xác, Mục Tĩnh Viễn vui vẻ, chị hai cũng hạnh phúc.

Sự tồn tại của mình mới không nên xuất hiện nhất, là kẻ phá hư hôn nhân hai người.

Thu hồi sắc mặt đáng ghê tởm của mày đi, không cần lại mang đến tai họa cho họ.
Chính là, hình dáng Mặt Trời khi nào mới tới a..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận