Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Người ta đều nói người lớn tuổi, thường thường sẽ giống một đứa trẻ làm việc đều bằng yêu thích của mình, Nghiêm lão gia tử tuổi trẻ khi ở địa vị cao, quen hô mưa gọi gió.

Hiện tại tuổi lớn, mặc kệ việc gì, con cái lại hiếu thuận, ở nhà cũng là nói một không hai, không ai dám chọc ông lão không vui.

Ông tuổi tác lớn, không thích hình tượng nhân vật tinh anh như con trai nhà mình cùng Bạch Ngạn, ngược lại thích đứa trẻ không cần quá thông minh lại ngoan ngoãn.

Mà Bạch Nhất Hàm vừa lúc chọc trúng manh điểm lão gia tử, từ sau khi Bạch Nhất Hàm chúc thọ ông, ông liền thường thường chú ý cậu một chút.

Ai ngờ ông chỉ đi có một lát, đứa nhỏ này đã bị người ta dọa thành như vậy!

Làm một ông lão tính cách như đứa trẻ lâu ngày, tính tình Nghiêm lão gia tử không nói đạo lý càng đi lên.

Mặt ông trầm xuống nói:
“Đứa nhỏ Bạch gia còn đang yên đang lành, vì sao lại muốn hù dọa thằng nhỏ? Nghiêm Thành! Con vì cái gì muốn đem cái người tâm thuật bất chính như vậy vào đây? Là sợ tiệc mừng thọ của lão già này quá thuận lợi, đem nó vào đây gây rối loạn sao?!”
Nghiêm Thành là đứa con hiếu thảo, toàn bộ người Hoa Thành đều biết, vừa nghe đến vị cha già nhà mình nổi nóng, vội vàng giải thích:
“Là con sai, cha xin ngài bớt giận, hôm nay là ngày lành tháng tốt, ngài đừng tức giận khiến thân thể không khỏe.”
Nghiêm lão gia tử không thuận theo, cũng không buông tha nói:
“Nếu con còn đem người cha này để trong lòng, vì cái gì không đi đem thằng nhóc Phùng gia tâm thuật bất chính đuổi ra ngoài? Muốn chờ nó cũng đem cha con trêu cợt một phen sao?”
Tội danh này thật quá lớn, cha Phùng Quần_Phùng Đức Thành vừa nghe, thấy chuyện nghiêm trọng, vội vàng tiến lên nói:
“Đều là đứa con kém cỏi của tôi sai, đụng Bạch tam thiếu.

Nhưng nó tuyệt đối không có lá gan đụng đến Nghiêm lão gia tử, xin ngài bớt giận, tôi đây liền đem nó mang về, quản giáo thật cẩn thận một phen.”
Mẹ Bạch hừ lạnh nói:.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Phùng đại thiếu xác thật không có can đảm đụng đến Nghiêm lão gia tử, cũng chỉ có Bạch gia tôi đáy mỏng, mới làm con mình có thể tùy tiện bị người ta khi dễ!”
Phùng Đức Thành cười làm lành nói:

“Bạch phu nhân sao lại nói vậy, Bạch gia ở Hoa Thành chính là số một số hai, đứa con vô sỉ kia của tôi làm sao dám khi dễ Bạch tam thiếu? Đều là hiểu lầm, hiểu lầm, Bạch phu nhân xin bà bớt giận, xem tôi trở về còn không đánh chết nó, để Bạch tam thiếu hết giận!”
Bạch Ngạn bước chân trầm ổn đi tới nói:
“Có phải hiểu lầm hay không, còn muốn nói khác.

Em trai tôi từ nhỏ đã hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ sẽ chủ động gây sự.

Em gái tôi vừa rồi cũng nói, khoảng thời gian trước em trai tôi đột nhiên tính tình thay đổi lớn, cả nhà chúng tôi đều thực lo lắng, hoài nghi là có người nào đó nhân lúc chúng tôi không biết ức hiếp thằng bé.

Nhưng chúng tôi tra tới tra lui, vẫn luôn không bắt được tên bí ẩn đó chính là vị Phật lớn nào, hiện giờ xem ra, lại là có manh mối.”
Phùng Quần thầm nghĩ, Bạch Nhất Hàm từ nhỏ liền hiểu chuyện ngoan ngoãn, cũng không chủ động gây sự? Lời này ngài cũng thật nói được ra khỏi miệng, cũng không cảm thấy đuối lý!
Phùng Đức Thành vừa nghe chuyện này còn nghiêm trọng như vậy, vội chỉ thiên thề ngày(?) nói:
“Bạch đại thiếu ngàn vạn không cần nói như vậy, dù ngài cho Phùng gia tôi lá gan tày trời, chúng tôi cũng không dám làm Bạch tam thiếu gia có mệnh hệ gì a, nếu là đứa con trai không nên thân này của tôi chọc tam thiếu không vui, phùng mỗ* liền đem nó giao cho các người xử trí, người Phùng gia không bao giờ nói hai lời!”
(* mỗ là tiếng đệm khi xưng hô)

Bạch Tuyết Tình đã bình tĩnh trở lại, cô dẫm lên giày cao gót, vững vàng đi tới nói:
“Hiện tại là thời đại nào, ông đem cậu ta giao cho chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể giết cậu ta được? Chỉ là Bạch gia tôi dù vô dụng, cũng không phải có thể mặc cho người khác vo tròn bóp dẹp người nhà, cậu ta là người Phùng gia, hành vi của cậu ta là ai bày mưu đặt kế.

Bạch gia tôi tự nhiên sẽ tra được manh mối, đến lúc đó, tự nhiên sẽ dùng cách của chúng tôi, cho tiểu Hàm một công đạo.”
Mẹ Bạch liếc mắt nhìn con gái tán thưởng một cái, đối với lời nói của cô tỏ vẻ tán đồng.

Thẩm Thiên Dương trầm mặc đứng phía sau Bạch Tuyết Tình, tuy rằng không nói chuyện, nhưng biểu tình anh ta đã biểu lộ thái độ của mình:
Nếu Bạch Tuyết Tình muốn giết người, như vậy việc chôn thi thể chính anh làm.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận