Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Mục Tĩnh Viễn khó hiểu nói:
“Cái gì?” Anh duỗi tay sờ sờ, là một cái dấu răng hơi hơi nhô lên, hẳn là tối hôm qua lúc tiểu kích động đã cắn.

Nghĩ đến chuyện tối qua, trên mặt anh không khỏi hiện ra một nụ cười quỷ dị ( ngọt ngào?).
Bạch Tuyết Tình nhìn phản ứng anh, dự cảm điềm xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Cô trừng mắt chờ Mục Tĩnh Viễn trả lời.
Mục Tĩnh Viễn lấy lại tinh thần, áy náy nói với Bạch Tuyết Tình:
“Tuyết Tình, thực xin lỗi, hôn sự chúng ta phải hủy bỏ.
Bạch Tuyết Tình trong lòng trầm xuống, truy vấn:
“Vì cái gì?”

Mục Tĩnh Viễn nghiêm mặt nói:
“Bởi vì tối hôm qua, tôi cùng Hàm Hàm đã ở bên nhau.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Ở bên nhau…… Là có ý gì? Hai người……”
Mục Tĩnh Viễn thẳng thắn:
“Như cô thấy, chúng ta làm.”
Bạch Tuyết Tình nhắm mắt lại một cái rồi mở lên, ánh mắt nhìn thẳng Mục Tĩnh Viễn nói:
“Dưới tình huống thằng bé đang tỉnh táo?”
Mục Tĩnh Viễn nhíu nhíu mày, suy nghĩ lại nói:
“Em ấy uống say.”
Bạch Tuyết Tình bỗng nhiên nhớ tới tối qua bác sĩ Trần đã nói có thể cho Bạch Nhất Hàm uống một chút rượu, sau đó cô nhìn thấy thím Dương đem vài bình rượu đi lên.

Lúc ấy cô còn lắc đầu, cô hiểu đứa em trai kia tửu lượng một ly liền đảo rồi, nơi nào dùng đến nhiều như vậy, hiển nhiên thím Dương cũng là quan tâm đến lẩm cẩm.
Vậy tình huống hiện tại chính là, Mục Tĩnh Viễn chuốc say Bạch Nhất Hàm, sau đó nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đem em trai cô……
Tưởng tượng đến cái khả năng này, Bạch Tuyết Tình chỉ cảm thấy một cổ lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Cô không hề nghĩ ngợi, giơ cánh tay “Bang” một tiếng tát Mục Tĩnh Viễn, nghiến răng nói:
“Uổng công cả nhà chúng tôi tin tưởng anh như vậy, uổng cho em trai tôi một lòng ỷ lại anh, không nghĩ tới anh lại là một tên cầm thú nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Anh còn dám nói hai người ở bên nhau? Em trai tôi đồng ý rồi sao?!”
Trách không được trên người Mục Tĩnh Viễn sẽ có vết cắn, nhất định là lúc em trai đáng thương của cô giãy giụa phản kháng mà lưu lại.


Lúc ấy cô đang ở đâu? Người làm chị như cô thật đúng là thất trách a, thậm chí là mấy người bọn cô còn ngây ngốc đem em trai đưa đến bên miệng tên cầm thú này!
Hàm răng Bạch Tuyết Tình đều sắp cắn ra máu, một cái tát kia của cô không có chút lưu tình.

Trên mặt Mục Tĩnh Viễn nhanh chóng hiện lên một dấu bàn tay, anh nhíu nhíu mày nói:
“Tôi yêu em ấy, em ấy cũng thích tôi, hai chúng tôi ở bên nhau chẳng lẽ không đúng sao?”
Bạch Tuyết Tình cười lạnh nói:
“Em ấy thích anh?! Anh cũng thật biết cách dác vàng lên mặt mình a, em ấy đều uống say, anh từ chỗ nào nhìn ra là em ấy thích anh?!”
Mục Tĩnh Viễn lại lộ ra một mạt ý cười mê chi, trên gương mặt tuấn lãng thậm chí hiện lên một tia đỏ ửng:
“Em ấy dưới tình huống biết tôi là ai mà chủ động hôn tôi, lúc chúng tôi…… Khụ, lúc làm chuyện đó, em ấy vẫn luôn gọi tên của tôi.

Cô cảm thấy đây là đại biểu cho cái gì?”
Bạch Tuyết Tình ngây ngẩn cả người, sao có thể? Cô rõ ràng nhớ vào mấy tháng trước em trai còn kết giao một bạn gái nhỏ, cô ấp úng:
“Anh xác định rằng mình không phải gặp ảo giác?” Có phải hay không Mục Tĩnh Viễn khát vọng em trai nhà mình đến điên rồi nên xuất hiện ảo giác?
Mục Tĩnh Viễn không vui nói:

“Đương nhiên không có, em ấy vẫn luôn gọi tên của tôi, tôi nghe được rõ ràng.

Chúng tôi ở bên nhau là ngươi tình ta nguyện nước chảy thành sông, nếu Hàm Hàm không muốn, tôi sao có thể cưỡng bách em ấy?”
Bạch Tuyết Tình đầu óc nóng nảy hơi hơi bình tĩnh xuống.

Đúng vậy, Mục Tĩnh Viễn nếu là tên cầm thú ngụy trang, vậy thì mười mấy năm kia như một ngày, giả vờ đến cũng quá giống như thật.

Lấy trình độ coi trọng mà Mục Tĩnh Viễn đối với em trai mà nói, xác thật không có khả năng sẽ cưỡng bách nó.

Như vậy, chẳng lẽ em trai thật sự thích anh?.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận