Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tiểu gia hỏa của anh để chân trần đứng giữa một đống mảnh vỡ thủy tinh, hai mắt luôn luôn thập phần linh động giờ đây xám xịt, trong bàn tay thon dài trắng nõn gắt gao nắm một mảnh vỡ thủy tinh, đặt lên cổ của chính mình mà vạch.

Anh sợ tới mức rống to một tiếng:
“Hàm Hàm! Em đang làm gì đó?!”
Bạch Nhất Hàm bị anh dọa sợ, động tác ngưng lại, thấy Mục Tĩnh Viễn nhảy xuống sàn, mặt đầy hoảng sợ hướng cậu bên này vọt tới, trong đầu chỉ có một thanh âm: Mục Tĩnh Viễn tỉnh!
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Cậu mở to hai mắt nhìn, lòng tràn đầy sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau một bước, trên sàn tất cả đều là mảnh vỡ thủy tinh, bàn chân trắc trở đạp lên giữa đống mảnh vỡ.


Mục Tĩnh Viễn cả kinh, vội dừng bước chân, khó khăn lắm ngừng ở trước đống mảnh vỡ, giơ hai tay lên làm thế vô hại.

Anh không biết tiểu gia hỏa anh đây là đang làm sao vậy, chỉ biết trạng thái của cậu rất không đúng, lúc này tuyệt đối không thế lại kích thích cậu.

Anh nói bằng giọng ôn nhu:
“Hàm Hàm, em làm sao vậy? Đem thứ trong tay đưa cho anh được không? Nó rất nguy hiểm.”
Bạch Nhất Hàm nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị chặt đứt rơi thành từng giọt xuống, cậu càng thêm dùng sức nắm chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay.

Lòng bàn tay bị cắt trào ra máu, từng giọt rơi xuống trên mặt sàn, Thanh âm cậu run khàn khàn nói:
“ Anh Tĩnh Viễn, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi, em không phải cố ý, em tưởng là đang nằm mơ, em không biết đó là thật…… Anh Tĩnh Viễn, anh đừng giận em có được không? Em sẽ không quấn lấy anh, anh yên tâm, em biết, em là không nên tồn tại.

Không có em thì tốt rồi, anh cùng mọi người đều vui vẻ, em…… Em sẽ đi đến nơi em nên đến, anh không cần nổi giận……" Cậu nói xong, không dám lại trì hoãn, vội vàng một lần nữa giơ tay lên, không chút lưu tình hướng cần cổ mà vạch một đường!
Mục Tĩnh Viễn khóe mắt tẫn nứt, rốt cuộc bất chấp tất cả, phi thân vọt qua, đi chân trần dẫm qua từng mảnh vỡ, lưu lại mấy cái dấu chân máu, quơ tay một cái đã bắt được tay cậu!
Bạch Nhất Hàm lần này hoàn toàn không có giữ lại lực, dù một giây cuối cùng bị bắt lại cái tay, nhưng mang theo quán tính vẫn như cũ đem cái cổ trắng nõn gạch ra một lỗ hổng.


Một giọt máu đỏ thắm chảy xuống dưới, thấm vào giữa cổ áo, cũng chảy vào trong lòng Mục Tĩnh Viễn.

Mục Tĩnh Viễn tim đều nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lạnh đầy đầu, hô hấp dồn dập, trên người đều đang phát run.

Anh trừng hai mắt sung huyết, gắt gao nắm cánh tay Bạch Nhất Hàm đến xanh trắng, không màng những mảnh vỡ sắc bén cắt vào ngón tay, chính là đem mảnh thủy tinh đáng sợ kia moi ra cho bằng được!
‘‘ bang đát, ’ một tiếng, một mảnh vỡ thủy tinh dính đầy vết máu bị ném trên mặt đất, Mục Tĩnh Viễn hai tay ôm chặt lấy Bạch Nhất Hàm đang không ngừng giãy giụa, lần thứ hai đi qua đống mảnh nhỏ, đem tiểu gia hỏa anh rời khỏi khu vực nguy hiểm kia.

Anh đem Bạch Nhất Hàm đặt trên giường, cả người làm vật trói buộc nằm lên phía trên Bạch Nhất Hàm, đôi tay vây quanh nửa người trên của cậu, một cặp chân dài quấn lấy hai chân Bạch Nhất Hàm, làm cậu không thể động đậy.


Trạng thái hiện giờ của Bạch Nhất Hàm khiến trái tim anh trước khi đi vào giấc ngủ còn giống như đang ngâm mình trong mật đường lại bị xách ra ném vào băng thiên tuyết địa, cả người đều là lạnh.

Anh dùng thân thể của mình vây khốn Bạch Nhất Hàm, hốc mắt đỏ lên, một giọt nước mắt nóng bỏng rốt cuộc cũng chảy xuống.

Âm thanh chua xót:
“Hàm Hàm, em vì cái gì muốn làm như vậy? Là bởi vì chuyện tối hôm qua sao? Rõ ràng lúc đó hết thảy đều thực tốt đẹp, em không có cự tuyệt anh, còn luôn kêu tên của anh, anh cho rằng…… Cho rằng chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, nếu…… Em không chịu, vì cái gì không đẩy anh ra? Anh yêu em, anh sẽ không cưỡng bách em.”
Bạch Nhất Hàm ngây ngẩn cả người, tay chân lập tức rút lực, theo quán tính đặt ở trên giường..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận