Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Cái người gây án kia dường như là một kẻ ái mộ chị cậu, bởi vì chị chưa từng để ý đến hắn, vì yêu sinh hận nên muốn kéo chị ấy xuống địa ngục, là một tên điên không hơn không kém.

Lúc đó Thẩm Thiên Dương tình cờ gặp mặt chị hai, liền đứng hàn huyên vài câu, kẻ điên kia lái xe hướng chị hai xông tới.

Chị lúc ấy là đưa lưng về phía xe, nên không thấy, mà Thẩm Thiên Dương là đang đối mặt chị hai, tốc độ kẻ điên kia lái xe quá nhanh.

Thẩm Thiên Dương chỉ kịp một phen đẩy chị ấy ra, bản thân lại bị xe đâm bay, còn bị cán qua mà tử vong ngay trên đường, tình trạng thi thể thập phần thê thảm, mà chị hai bị anh ta đẩy ra chỉ bị chút trầy da mà thôi.
Ừm, từ góc độ này mà nói, Thẩm Thiên Dương tuyệt đối là vô cùng yêu chị hai, chị ấy cùng anh ta ở bên nhau, nhất định sẽ không chịu thiệt thòi gì.

Nhưng tiền đề là anh ta không thể chết được, phải sống lâu trăm tuổi, mới có thể đem lại hạnh phúc cho chị
Hơn nữa một người như vậy mà chết đi thật sự quá đáng tiếc, về sau anh ta chính là anh rể mình.


Là người một nhà, tuyệt đối không thể để anh ta xảy ra chuyện.
Nhưng cậu không nhớ chính xác thời điểm cụ thể xảy ra tai nạn đó, chỉ nhớ man mác là tháng chín sang năm.

Chẳng lẽ muốn chị cậu cả tháng chín sang năm đều không ra khỏi cửa? Vậy cũng không được, đời này có rất nhiều chuyện quỹ đạo đều thay đổi, tỷ như quan hệ của cậu cùng Mục Tĩnh Viễn.

Nếu đến lúc đó chị hai đã cùng Thẩm Thiên Dương ở bên nhau, ai biết cái kẻ điên kia có thể hay không thay đổi ý định? Nói nữa, dù hắn không thay đổi ý định, tháng chín chị hai không ra khỏi cửa, hắn sẽ không chờ đến tháng mười sao? Cũng không thể vì trốn hắn, làm chị ấy cả đời đều không ra khỏi cửa được?
A a a! Cậu quả nhiên ngốc nhất, rõ ràng biết chuyện sẽ xảy ra, lại một chút biện pháp cũng không có.

Vì cái gì trọng sinh lại là cậu a, nếu là người thông minh như Mục Tĩnh Viễn, thậm chí là Thẩm Thiên Dương, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này.
Liệu có nên đem chuyện này nói cho Mục Tĩnh Viễn nhờ anh ấy giúp nghĩ ra giải pháp? Anh nhất định sẽ có cách, nhưng cậu làm sao giải thích được chuyện mình có thể biết trước?
Chẳng lẽ muốn nói cho anh biết chuyện mình trọng sinh sao? Tuyệt đối không được! Đời trước cậu bị chết dơ như vậy, tuyệt đối không thể cho Mục Tĩnh Viễn biết, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời chị mình, không thể mặc kệ mọi thứ phát triển!
Ai nha, lo muốn chết! Cậu bực bội trở mình, vỗ bẹp xuống giường, vùi đầu vào gối, oán hận đấm đấm giường.
(
Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
[…]
Mục Tĩnh Viễn đi đến cửa phòng Bạch Tuyết Tình bắt đầu không ngừng gõ cửa.

Một lát sau, cách của lập tức mở ra, Bạch Tuyết Tình với mái tóc rối bù dùng mắt cá chết trừng anh, rất có ý tứ nếu không có lời giải thích hợp lý liền sẽ đem anh kéo đi ra ngoài giết.
Mục Tĩnh Viễn trấn định gật đầu với cô, nghiêng người vào phòng.

Bạch Tuyết Tình đóng cửa lại, âm trầm nói:
“Tốt hơn hết anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.

Anh hẳn đã biết, việc quấy rầy người khác, đặc biệt là giấc ngủ của phụ nữ là hành vi rất vô đạo đức.”
Mục Tĩnh Viễn ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng, đi thẳng vào vấn đề:
“Hàm Hàm tỉnh, em ấy thừa dịp tôi còn chưa thức mà một mình trộm có ý đồ tự sát.”
Bạch Tuyết Tình hít hà một hơi, cả người đều sắp nổi điên:
“Anh nói cái gì?! Thằng bé hiện tại thế nào?! Anh sao còn không đi kêu bác sĩ!”
Mục Tĩnh Viễn bình tĩnh nói:
“Nếu em ấy có chuyện, cô cảm thấy tôi còn sẽ ngồi ở chỗ này cùng cô nói chuyện sao? Em ấy bị tôi ngăn cản, cô không cần sốt ruột.”
Bạch Tuyết Tình bình tĩnh xuống, bị tin tức trấn động này làm sợ tới mức hai cái đùi đều mềm nhũn, cô suy yếu ngồi xuống, khó hiểu:
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Em ấy sao lại sẽ muốn…… Tự sát?”
Mục Tĩnh Viễn quay đầu nhìn cô, gằn từng chữ một:
“Mấy người đều nói em ấy trở nên hiểu chuyện, tôi vốn còn không hiểu lắm.


Hôm nay cuối cùng tôi cũng được lĩnh giáo, khi em ấy tỉnh lại, thừa dịp tôi còn không chưa thức, đập nát bình rượu, dùng một mảnh vỡ thủy tinh đi cắt động mạch cổ của mình, xuống tay phi thường tàn nhẫn.

Tuy rằng bị tôi phát hiện nắm lấy cổ tay, nhưng sức lực em ấy thế nhưng mang theo tay của tôi, vẫn cứ cắt đến cổ bị thương, may mắn tôi dùng hết toàn lực nên miệng vết thương của em ấy rất nông, cũng không vướng bận.
Tuyết Tình, tôi sắp bị em ấy hù chết, ngay lúc đó tim tôi đã ngưng đập.”
Bạch Tuyết Tình từ vẻ mặt của anh biết, anh nói từ “Hù chết” cũng không phải ngữ khí khoa trương, mà là ý trên mặt chữ.

Thực tế, chẳng sợ chỉ là nghe anh cứng nhắc miêu tả như vậy, tim cô đều “Bang bang” đập loạn, trên đầu đều là mồ hôi.

Huống chi là Mục Tĩnh Viễn đã đối mặt sự thật, có thể tưởng tượng đến anh lúc ấy nhất định là sắp bị dọa điên rồi, cô không hề có hình tượng chà xát mặt, không hiểu ra sao nói:
“Anh chẳng lẽ không hỏi Tiểu Hàm vì cái gì muốn làm như vậy?”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận