Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Bạch Nhất Hàm có chút dại ra:
“Không…… em không có phủ nhận, nhưng mà chúng ta……chị hai……”
Mục Tĩnh Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi đứng lên, đưa lưng về phía Bạch Nhất Hàm, giọng nói có chút bi thương:
“Anh cùng Tuyết Tình đều đã giải thích với em, hôn ước của bọn anh là giả.

Mặc dù đây là một thủ đoạn ngu ngốc nhưng anh làm vậy mục đích cũng là vì em! Anh cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng, nhưng thái độ em bây giờ ……
Hàm Hàm, em đang hối hận sao? Không sao, em biết đấy, anh yêu em.

Em hoàn toàn có quyền được tổn thương anh, dù em quyết định làm gì, anh đều sẽ chấp nhận, dù em muốn đối xử với anh thế nào, anh…… Đều chấp nhận, chỉ cần em vui vẻ là được.”
Bạch Nhất Hàm đau lòng đến mức co rút, cuống quít đứng lên, từ phía sau không chút suy nghĩ ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, hoảng loạn nói:
“Anh Tĩnh Viễn, em không phải có ý này, em…… Em cũng thích anh, thích anh nhất.

Em làm sao sẽ nhẫn tâm thương tổn anh được, chỉ là…… Chị em, em……lúc nào cũng cảm thấy như mình đang làm tên ăn trộm, em không biết nên nói thế nào.”
Mục Tĩnh Viễn câu lên khóe môi, xoay người lại lợi dụng ưu thế chiều cao đem Bạch Nhất Hàm ôm vào trong ngực, thở dài nói:
“Anh biết, anh không nên ép buộc em tỏ thái độ.


Chuyện này vốn dĩ chính là anh không đúng, anh đã làm một chủ ý ngu ngốc, hại em khổ sở.

Em muốn trừng phạt anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Bạch Nhất Hàm vội la lên:
“Không có trừng phạt! Em chỉ là…… Không biết chúng ta như bây giờ rốt cuộc được tính là gì?”
Mục Tĩnh Viễn lại thở dài:
“Hàm Hàm, anh cho rằng, chúng ta tâm ý tương thông, lại…… Có da thịt chi thân, đã là người yêu, chẳng lẽ anh sai rồi sao?”
Bạch Nhất Hàm trên mặt lại có chút nóng lên, nhỏ giọng nói:
“Không…… Không sai.”
Mục Tĩnh Viễn thở phào nhẹ nhõm:
“Vấn đề hôn ước, chúng ta phải giải quyết càng sớm càng tốt, chị em còn lo lắng hơn chúng ta "
Bạch Nhất Hàm buồn rầu nói:
“Em cũng muốn mau chóng, nhưng…… Em còn chưa nghĩ ra cách tiếp cận Thẩm Thiên Dương, sự tình liên quan đến chung thân đại sự của chị hai, em luôn sợ sẽ làm rối tung cả lên.”
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Mục Tĩnh Viễn nhếch môi cười, buông cậu ra, kéo cậu ngồi xuống, lại đút một miếng đào, mỉm cười nói:

“Hàm Hàm, em có từng nghĩ rằng nếu Thẩm Thiên Dương thật sự quan tâm đến Tuyết Tình, chỉ cần có cơ hội, có lẽ không cần em phải đi tiếp cận anh ta, anh ta liền sẽ chủ động tới tiếp cận em? Em chỉ cần tạo ra một cơ hội .

Nếu anh ta tới, đã nói lên anh ta cũng bức thiết muốn tiếp cận người nhà Tuyết Tình, nếu như không cắn câu, vậy Tuyết Tình đại khái là không cơ hội.

Đây cũng là thử thái độ của anh ta a.”
Bạch Nhất Hàm nghe anh nói, đôi mắt đều sáng lên, miếng đào trong miệng cũng đã quên nhai, nhất thời lập tức bổ nhào vào người Mục Tĩnh Viễn hưng phấn nói:
“Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới, anh đúng là quá thông minh!”
Mục Tĩnh Viễn vững vàng đỡ được cậu, ý cười bên môi thật sâu, duỗi tay bắt lấy cái gáy rồi hôn lên môi cậu, đầu lưỡi anh trong miệng quét một vòng, đem miếng đào chưa kịp nhai kia cuốn đi.
Anh vừa ăn vừa nói:
“Không tồi, quả đào cũng rất ngọt.”
Bạch Nhất Hàm nhảy xuống đất, mặt đỏ tai hồng nói:
“Anh muốn ăn, trên dĩa còn rất nhiều, sao lại muốn cướp của em"
Mục Tĩnh Viễn lại ghim lên một miếng, thong dong nói:
" Vậy thì anh trả lại em một miếng"
Bạch Nhất Hàm: “……”
[…]
Ngày hôm sau, khi tan tầm Thẩm Thiên Dương trên đường về Thẩm gia nhìn thấy một chiếc xe quen mắt dừng ở ven đường.

Anh ta thả chậm tốc độ nhìn kỹ hơn, đây không phải xe của Bạch gia sao? Là chiếc mà Bạch Nhất Hàm thường ngồi khi ra ngoài!.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận