Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Vài người tới đây,cầm đầu gọi là Lý Thuận, tên của hắn à “Thuận”, nhưng tính cách hắn lại không dính dáng với từ thuận một chút nào.

Từ nhỏ chính là một tên Hỗn Thế Ma Vương.

Ồ không, nói là Hỗn Thế Ma Vương có chút khen ngợi hắn.

Hắn là bắt nạt kẻ yếu, còn tương đương “Co được dãn được”.

Khi Phùng Quần còn, hắn là tiểu đệ số một, bây giờ Phùng Quần biến thành chó rơi xuống nước, hắn liền thành “Lão đại”.
Hôm nay hắn vốn dĩ cùng vài anh em tới đây chơi, thuận tiện khoe ra một chút tình nhân mới của mình.

Cô gái này chính là một bảo bối, nhìn thập phần thanh thuần, lên giường lại là một cái vưu vật không hơn không kém.


Mấy ngày nay đều muốn ép khô hắn!
Không nghĩ tới vừa đến không bao lâu, đã bị hắn phát hiện Bạch tam thiếu, cái đùi ngu ngốc này lần trước không biết trúng gió gì, đột nhiên không để ý tới bọn họ.

Bất quá ai kêu người ta mệnh tốt, đầu thai ở Bạch gia, muốn để ý hay không để ý ai cũng đều là quyền tự do của người ta, người ta vẫy tay, ngươi phải lao về phía trước, người ta quay đầu lại, ngươi phải thức thời cút ngay.

Trên đời này, trước nay đều không có công bằng.

Lý Thuận đè nén suy nghĩ trong lòng, trên mặt nở nụ cười nịnh chào hỏi, cùng một đám người bước nhanh đi tới, cười nói:
“Tam thiếu, đã lâu không gặp, mấy người anh em đều rất nhớ anh.

Anh cũng lại đây chơi sao? Không bằng cùng nhau?
Mấy người thanh niên phía sau hắn cũng rối rít chào hỏi “Đúng vậy!” “Tam thiếu” “Thật trùng hợp a”.

Bạch Nhất Hàm lẳng lặng nhìn bọn họ, vẫn không nói chuyện hay động đập, mấy người không khỏi có chút ngượng ngùng, lần lượt ngậm miệng.

Bạch Nhất Hàm chờ bọn họ an tĩnh, mới mở miệng nói:
“Về sau nhìn thấy tôi, không cần chào hỏi, đi vòng qua đi.”
Thẩm Thiên Dương rũ xuống lông mi, ngón tay hơi cuộn lên thả lỏng xuống, thản nhiên uống ngụm trà.

Đám người Lý Thuận lắp bắp kinh hãi, vội cười làm lành nói:
“Tam thiếu ngài nói gì vậy, mấy anh em chọc ngài không vui chỗ nào, ngài nói ra, mấy anh em cho ngài bồi tội!”

Bạch Nhất Hàm dùng một ngón tay thon dài gõ gõ cái bàn, nhàn nhạt nói:
“Ý tôi, có thể anh còn chưa hiểu.

Ở Hoa Thành, ngoại trừ một số người, Bạch Nhất Hàm tôi phiền chán một người, hoặc là một đám người cũng không cần đắc tội, không cần lý do.

Mà các người, hiển nhiên cũng không nằm trong số một ít người kia.

Cho nên, về sau nhìn thấy tôi thì tự mình đi vòng lại đi, không cần để tôi thấy, nếu không, tôi sẽ làm các người hối hận.”
Lý Thuận sắc mặt trắng xanh, miễn cưỡng cười nói:
“Bạch thiếu, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không, hà tất làm dứt khoát như vậy?” Dù sao hắn vẫn còn trẻ, ngày thường lớn nhỏ cũng là cái thiếu gia, có thể uốn cong, duỗi người cũng có giới hạn.

Ngày thường bọn họ tuy rằng nịnh bợ Bạch Nhất Hàm, nhưng trong lòng vẫn xem thường cậu, ngầm gọi cậu là " Cái đùi ngốc”.

Bây giờ trước mặt nhiều tiểu đệ cùng tiểu tình nhân mới như vậy, bị Bạch Nhất Hàm ném mặt xuống đất dẫm, liền cảm thấy có chút kiềm chế không được tức giận.


Thẩm Thiên Dương buông chén trà, thanh âm thanh lãnh nói:
“Cậu là họ Lý? Tôi có biết Lý Tử Phát ( cha Lý Thuận), lấy thân phận của cậu, còn không xứng cùng Nhất Hàm có ‘ hiểu lầm ’.

Em ấy muốn cậu vòng qua, chẳng lẽ cậu còn không nghe thấy?”
Lý Thuận xanh cả mặt, nhất thời đi cũng không được ở lại cũng không xong, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay.

Bạch Nhất Hàm dựa lưng mình vào ghế ngồi, vừa định mở miệng, liền thấy đám người Lý Thuận thay đổi sắc mặt, Thẩm Thiên Dương ngẩng đầu hô: “Mục tổng.”
Bạch Nhất Hàm vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt trầm ngâm của Mục Tĩnh Viễn bước nhanh đi tới.

Bạch Nhất Hàm không tự giác lộ ra tươi cười, tâm tình trầm trọng vừa rồi đều bay đi, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Anh Tĩnh Viễn, sao anh lại tới đây?”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận