Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Bạch Nhất Hàm kỳ quái nhìn anh một cái, không thích đồ ngọt cũng có thể ăn cái khác a, chỗ này lại không phải chỉ có bánh kem! Bất quá cậu không có nhắc lại chuyện này, chỉ hỏi:
"Anh nói xong chuyện công việc rồi sao? Còn có đi hay không?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Nói xong rồi, bên đối tác đã đi về, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà."
Bạch Nhất Hàm lầu bầu nói:
"Sao anh để người ta tự về được chứ?"
Mục Tĩnh Viễn cười nói: "Không sao."
Thẩm Thiên Dương:......!Từ đâu ra đối tác? Tên không biết xấu hổ này tự lén đi theo!
Mục Tĩnh Viễn ở đây, Bạch Nhất Hàm cũng không hỏi lại chuyện riêng tư của Thẩm Thiên Dương, sợ Thẩm Thiên Dương ngượng ngùng lại xấu hổ ( Thẩm Thiên Dương:?).

Ba người đi một vòng, Mục Tĩnh Viễn thay quần áo cưỡi ngựa, ở trên lưng ngựa dáng vẻ anh oai phong, Bạch Nhất Hàm xem đến hai mắt thành hình trái tim hồng.


Nghĩ đến cả hai đã là người yêu, trong lòng kiêu ngạo, ngọt ngào, lại có chút khủng hoảng, chỉ hy vọng ông trời đừng lấy đi tất cả, cậu nguyện ý vì thế trả bất cứ giá nào.
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười, đối với ánh mắt si mê của tiểu gia hỏa rất vừa lòng.
Thẩm Thiên Dương nhìn Mục Tĩnh Viễn như con khổng tước đang xòe đuôi, yên lặng che lại đôi mắt mình.

Đây không phải là Mục Tĩnh Viễn mà anh ta nhận thức.
Sau khi đám người Lý Thuận đào tẩu, cũng mất đi ý nghĩ muốn tiếp tục chơi, một đám người yên lặng rời khỏi Hồng Danh, Lý Thuận đột nhiên nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng:
"Đ*t mẹ! Cái quái gì vậy?! Chỉ là đầu thai tốt thôi mà lại làm như Thiên Vương lão tử! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, một khi nó nghèo túng, xem lão tử làm sao thu thập nó!"
( *Ngạn ngữ Trung Quốc: sông Hoàng Hà có chữ kì 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây thì sau 30 năm nó lại chuyển sang phía Đông.

Ý nói sự đời thay đổi.)
Vương Kỳ Dương đi theo phía sau thấp giọng nói:
"Được rồi anh Lý, đừng nói nữa, người ta là thiên chi kiêu tử, sao dễ dàng nghèo túng như vậy? Coi chừng bị người khác nghe thấy, lại gây ra một hồi thị phi, chúng ta tuy rằng rất hay phá phách.

nhưng loại người như bọn họ, chúng ta không thể trêu vào!"
Lý Thuận trừng mắt liếc hắn một cái, hung tợn nói:
"Không tiền đồ nghe lời, vừa rồi không thấy mày nói chuyện, bây giờ lại tràn trề tinh thần.


Thích nắm chân hôi của người ta như vậy, còn cùng tao ra ngoài làm cái gì?"
Vương Kỳ Dương cắn má, không nói gì.
Lý Thuận vẫn chưa hết giận, túm lấy cô gái theo phía sau tới nói:
"Còn cô! Đừng cho là tôi không biết, cô vừa rồi nhìn chằm chằm vào Bạch tam thiếu người ta, họ Mục tới thì lại nhìn họ Mục.

Tròng mắt đều dính lấy người ta, sao? Thấy được lũ Thái Tử thật rồi cảm thấy đi theo tôi bị hạ giá? Muốn bò đến trên giường người ta sao? Cô cũng không nhìn lại bản thân xem mình có thân phận gì! Loại người như bọn họ, muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Chỉ vơi cái nhan sắc này, vẫn là bị người khác chơi nát, bọn họ nhìn cô một cái đều ngại dơ mắt!"
Cô gái diện mạo và khí chất đều thập phần thanh thuần, bị Lý Thuận rống giận một trận, lã chã chực khóc, đầy mặt vô tội, viên nước mắt to trên lông mi muốn rớt nhưng không được thoạt nhìn rất chọc người thương tiếc.

Người bên cạnh đều có chút không đành lòng, nghĩ tên Lý Thuận này, không thể trêu vào Bạch tam thiếu liền lấy người phụ nữ của mình trút giận, thật sự là quá khó coi.
Lý Thuận nhìn bộ dáng của cô, hỏa khí cũng giảm hơn phân nửa, sức lực trên tay nhỏ chút.

Lúc này cô gái mới nhẹ giọng nói:
"Em không có Lý thiếu, em vẫn luôn trốn sau lưng anh.


Em nhìn thoáng qua tam thiếu cũng chỉ là tò mò bộ dáng bạn anh trông như thế nào mà thôi, Lý thiếu, trong lòng em chỉ có một mình anh a."
Lý Thuận cười nhạo một tiếng, trong lòng có hắn gì đó, hắn không tin.

Phụ nữ bây giờ, hầu hết đều là nhận tiền không nhận người.

Mà người trước mắt này, rõ ràng chính là cùng một loại đó, nếu mình là một thằng nghèo khổ không có gì, cô gái này chỉ sợ cả một cái liếc mắt đều không thèm nhìn đến hắn.

Bọn họ ở bên nhau, một cái vì tiền một cái vì sắc, theo như nhu cầu mà thôi, nếu ai tin cái thích từ miệng cô ta nói, chỉ sợ bị cô ta đào hết của cải..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận