Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Bạch Nhất Hàm moi moi góc chăn, “Ừm” một tiếng, không biết có nên nói với anh hay không.

Đời trước là Nghiêm lão gia tử xuống tay đầu tiên, chiếm trước tiên cơ, đem thành Nam gặm xuống hơn phân nửa, kiếm được đầy bồn đầy chén.

Toàn bộ Nghiêm Thị cũng lớn mạnh rất nhiều, và cái còn sót lại của Nghiêm gia đều thành một nhóm bất động sản phát triển.
Năm đại gia tộc của Hoa Thành phân biệt là: Nghiêm, Bạch, Mục, Thẩm, Tề.

Mặc dù bên ngoài cả năm gia tộc tuy ăn ảnh kém không có bao nhiêu nhưng thực tế lại ẩn ẩn có phân chia cao thấp.

Nghiêm gia cành lá tốt tươi, vốn là thắng bốn nhà còn lại một bậc, lại ăn được một miếng bánh kem lớn như vậy, địa vị nhảy trở thành lão đại Hoa Thành.

Mục gia bởi vì Mục Tĩnh Viễn đi xa, trọng tâm dần dần chuyển ra nước ngoài, Tề gia vốn dĩ bởi vì Tề Khôn bị bệnh, Tề Minh Dương dù sao cũng còn trẻ, thủ đoạn không đủ, còn yếu.


Thẩm gia mất đi người thừa kế cũng có chút rung chuyển.

Nhưng sau khi Bạch gia xảy ra chuyện, tài nguyên bị hai nhà Tề, Thẩm chia cắt, khiến cho hai nhà nhanh chóng lớn mạnh, cuối cùng bày biện ra xu thế kiềng ba chân.

( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Trọng sinh tới nay, cậu chỉ nghĩ chỉ cần bản thân không tìm đường chết, thì Bạch gia sẽ không xảy ra chuyện, lại không có nghĩ tới việc giúp nhà mình củng cố thế lực để người khác không cách nào làm lung lay.

Trong năm đại gia tộc, dân cư Bạch gia đơn giản nhất, nhân khẩu đơn bạc, ở vòng chính trị cũng không có trợ lực của nhà mình, đây là một khuyết điểm trí mạng, cho nên đời trước dù cho nhà cao ngàn nhận( * đơn vị đo thời nhà Chu, bằng 1/8 trượng, bằng 6.

48m / 1 nhận), lại vẫn như cũ bị người ta hợp lực đẩy ngã.

Câu cửa miệng nói một anh khỏe chấp mười anh khôn, chỉ có tự thân cường đại, mới có thể không sợ địch ngoài.

Mà chính mình, tuyệt đối sẽ không lại trở thành “Nội hoạn”của Bạch Thị.

Hai nhà Tề,Thẩm thôn tính Bạch gia lại vẫn như cũ chỉ có thể ngang bằng với Nghiêm gia, có thể thấy được Nghiêm gia lúc trước bắt lấy miếng đất thành Nam kia là việc không thể thiếu.

Như vậy xem ra, nếu hai nhà Mục, Bạch có thể bắt lấy cơ hội lần này, nhất định cũng có thể phát triển lớn mạnh, đến lúc đó thì không phải ai cũng có thể lay chuyển.

Mà Thẩm gia bên kia, chỉ cần giữ được Thẩm Thiên Dương, Thẩm Thiên Dương lại là chân thành với chị hai nhà mình, thì hai nhà Thẩm, Bạch một khi liên hôn, chẳng những không thù, ngược lại thành người trong nhà.


Cứ như vậy, chỉ còn lại một mình Tề gia liền không đáng để lo, nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Nhất Hàm không khỏi có chút lửa nóng.

Chỉ là, phải làm sao mới có thể khiến người trong nhà cùng Mục Tĩnh Viễn tin tưởng miếng đất Phế thải thành Nam kia có thể biến thành chậu châu báu? Đây là một vấn đề.

Mục Tĩnh Viễn thấy tiểu gia hỏa không nói lời nào, mày nhíu chặt muốn chết, không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Anh thật sự bị trạng thái tinh thần khi Bạch Nhất Hàm tay cầm mảnh vỡ thủy tinh dọa sợ rồi.

Anh tận lực ôn nhu nói: “Em nghĩ gì vậy? Có thể cho anh biết được không?”
Bạch Nhất Hàm phục hồi tinh thần lại, ngơ ngẩn nhìn Mục Tĩnh Viễn, tự sa ngã nói:
“Nếu em nói mảnh đất thành Nam kia trong tương lai sẽ trở thành bảo địa( đất quý), có vô hạn thương cơ ( cơ hội kinh doanh), anh tin không?”
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng hộc ra một hơi, nói:
“Sao anh lại không tin? Em lấy được tin tức gì sao?
Bạch Nhất Hàm lắc lắc đầu, Mục Tĩnh Viễn nâng mặt cậu lên, ở trên môi cậu mút hôn một chút, ôn nhu nói:
“Em cảm giác được thương cơ?”

Bạch Nhất Hàm dại ra mặt: Cảm giác được thương cơ? Em không có cái bản lĩnh đó.

“Em chỉ là cảm thấy miếng đất kia nhất định có tiềm lực.”
Mục Tĩnh Viễn cười khẽ một tiếng, cọ cọ sườn mặt cậu, đứng dậy cầm lấy di động quay số điện thoại:
“Trần Hoành, đem tài chính công ty thu lại một chút, đi thu mua đất thành Nam, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, làm như tôi đã nói.”
Anh cúp điện thoại, thấy Bạch Nhất Hàm trợn tròn mắt, không khỏi lại cười một chút, chạm chạm chóp mũi cậu, cười nhẹ nói:
“Đây là biểu tình gì? Kinh ngạc vậy sao?”
Bạch Nhất Hàm ngốc ngốc nói: “Anh liền tin em như vậy?”
Mục Tĩnh Viễn tỏ vẻ đương nhiên nói:
“Tất nhiên, chẳng lẽ em còn có thể hại anh sao?.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận