Danh sách Chapter

Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Bạch Nhất Hàm tự tay khép lại miệng mình, nghĩ thầm tình yêu thật là làm con người ta mù quáng, ngay cả Mục Tĩnh Viễn luôn luôn bình tĩnh lý trí cũng không thể chống lại.

Anh vậy mà chỉ dựa vào dăm ba câu của mình liền quyết định làm như vậy, quả thực tựa như hôn quân (* vua ngu muội, ko lo việc nước) thời cổ đại!
Mà mình, chính là thê hiếp mê hoặc nhà vua, a phi, là nam nhân.
Đầu dây bên kia, Trần Hoành nghe tiếng “Đô…… Đô……” trong điện thoại, cười khổ một tiếng:
“Tình yêu a, thật là làm cho người ta mù quáng, may mà Boss đã chỉnh Mục thị thành chính mình không bán hai giá(?), nếu không đề án này nhất định không thể thông qua, quả thực là phóng hỏa hí chư hầu* a.”
(*Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắng liền với danh tiếng của Bao Tự một mĩ nhân cực kì xinh đẹp và quyến rũ.

Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười.

Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong.

Câu chuyện này về sau được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯), vang danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về "mối họa hồng nhan")

Chỉ hy vọng Bạch tiểu thiếu gia ngàn vạn đừng cô phụ Boss nhà mình, nếu không hắn thật sự không biết ngài sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu, thấy bí thư Tiểu Cao đang khó hiểu nhìn mình, hắn vỗ vỗ vai đối phương, thấm thía nói:
“Tiểu Cao a, yêu đương nhất định phải cẩn thận, yêu một người, chính là đưa con dao có thể giết chết chính mình vào trong tay người đó, sống chết đều không còn do bản thân định đoạt.”
Mĩ nữ Tiểu Cao đổi bạn trai như thay quần áo:
“……” Trần lão đại phát bệnh?
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
[…]
Bạch Nhất Hàm sau đó lại cùng Thẩm Thiên Dương tiếp xúc vài lần, hảo cảm với anh ta tăng vọt.

Hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi lối về nên đã hoàn toàn coi anh ta trở thành anh rể nhà mình.

Qua nhiều lần thử thách, cậu xác định chắc chắn cùng khẳng định rằng: Thẩm Thiên Dương yêu chị hai nhà mình đến mất kiểm soát
Tựa như ai đã nói, trên đời này thứ không thế giấu diếm được chính là ho khan và tình yêu, biểu tình và ngữ khí của Thẩm Thiên Dương mỗi lần nhắc tới chị là tuyệt đối không thể lừa được người ta.

Bạch Nhất Hàm trong lòng xác định, như vậy xem ra, chỉ kém một bước cuối cùng.

Chỉ cần cổ vũ Thẩm Thiên Dương đâm thủng lớp giấy cửa sổ kia, tình yêu của chị hai liền có thể tu thành chính quả.
(Editor: Ho khan???(」゜ロ゜)」bản gốc để vậy lun)
Tại tòa Xí nghiệp Bạch Thị, Bạch Bác Nhân, Bạch Ngạn, Bạch Tuyết Tình, Mục Tĩnh Viễn ngồi vây quanh trong văn phòng.
Bạch Tuyết Tình trước hết mở miệng nói: “Tĩnh Viễn, anh ra ngoài rồi, em trai bên kia không có chuyện gì chứ?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Em ấy đang ở nhà, tôi nói là công ty có việc cần xử lý.


Trước khi đi còn dặn dò em ấy rằng cho đến khi tôi về thì không nên ra ngoài, dì cũng ở nhà.” Anh dừng một chút nói:
“Chuyện Hàm Hàm, dì còn chưa biết phải không?”
Bạch Bác Nhân gật đầu nói:
“Dì con thân thể không tốt, lại thương con mình như mạng.

Chú chưa nói cho bà ấy, kẻo làm bà ấy khổ sở.

Đúng rồi, chú nghe nói rằng công ty bất động sản của con gần đây đã mua lại đất đai thành Nam?”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Đúng vậy.”
Bạch Ngạn nói: “Sao lại nghĩ đến việc thu mua đất chỗ đó? Con biết được tin tức gì sao?”
Mục Tĩnh Viễn: “Không có, Hàm Hàm có nói với con, nơi đó sẽ trở thành bảo địa.”
Ba người Bạch gia: “……”
Mục Tĩnh Viễn nhìn vẻ mặt trống rỗng của ba người Bạch gia, cười cười nói:
“Lúc ấy Hàm Hàm rất nghiêm túc, hơn nữa có chút lo âu, điều này không tốt lắm.

Sau khi con hạ quyết định, em ấy rõ ràng rất cao hứng, hiển nhiên biết trước giá trị của miếng đất kia.”
Bạch Tuyết Tình nhịn không được nói:

“Tĩnh Viễn, anh hẳn là biết, chuyện này có khả năng cũng là một phần ‘ tương lai ’ hư cấu kia của nó.

Thằng bé nghĩ đó là thật, nhưng thực tế lại khác.”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Không sao, kỳ thật khối đất thành Nam kia, tôi cũng có chút ý tưởng, chỉ là ổn thỏa khởi kiến, vẫn không có động thủ mà thôi.

Hoa Thành tấc đất tấc vàng, sao lại có ‘ đất rác ’? Huống chi còn là miếng đất lớn như vậy? Nói là vị vua của vùng đất này ủy khuất nó, vật cập tất phản*, một miếng đất lớn như vậy, nhất định sẽ có nơi phát huy công dụng.

Bây giờ ăn rẻ, không nói được tương lai thật sự sẽ có kinh hỉ.”
(* ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Cho nên, càng là ở vào lúc vô vọng, thì càng có thể là hy vọng đang ở ngay trước mắt).

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận