Danh sách Chapter

Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Tìm theo giọng nói nhìn qua, lúc này, ở cửa trường học, đã tụ tập ba nhóm người. Nhiếp Chấn Bang bên này một hội, Chu Thần một hội, mặt khác, Dương An Bang giờ phút này cũng đã không hề cố kỵ mà châm một điếu thuốc, tựa vào vách tường chỗ cửa trường, hoàn toàn là một dạng đứng xem kịch vui.

Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn thấy được anh ta, ánh mắt chăm chú vào thân ảnh vủa vị nhân vật lãnh đạo đời thứ ba Chu gia. Đây là kẻ thù trong vận mệnh của hắn. Kiếp trước, tùy theo sự ra đi của ông cụ Nhiếp gia, Chu gia trở thành một gia tộc trung kiên nhất của chính phủ. Trong thời điểm tranh đoạt thế lực quân đội, Chu gia cùng Nhiếp gia đã đấu đá nhau vô cùng tàn nhẫn. Thủ trưởng tối cao của lúc đó đã ra mặt điều đình, Chu gia lúc này mới chịu dừng tay. Nhưng, từ đó về sau, Nhiếp Chấn Bang trở thành đối tượng đùa cợt trong cái vòng luẩn quẩn của đám thái tử gia thủ đô. Con riêng sao, tự nhiên là một loại mà có thể tùy tiện hủy bỏ cùng với trào phúng. Cũng không biết Nhiếp Chấn Bang làm thế nào mà đắc tội được với Chu Thần, tên này gần như là lấy việc nhục nhã Nhiếp Chấn Bang làm trò vui. Rồi lúc sau đó, khi Nhiếp Quốc Đống quyết đoán tự lập môn hộ, uy danh của Nhiếp gia cũng từ đây không cách nào gượng dậy nổi. Mà kẻ đứng đằng sau chuyện này, chính là Chu Thần.

Nghe được câu này, Nhiếp Gia Dân cũng đã đứng dậy:

- Chu Thần, ** nói cái gì đó, mày muốn tìm đánh có phải hay không?

Nhiếp Chấn Bang nhìn chằm chằm Chu Thần, trong ánh mắt, có tia sáng lạnh chợt lóe lên. Hắn khẽ cười nói:

- Tôi đã nói là ai vậy đâu? Hóa ra là Thái tử gia của Chu gia sao. Đại a ca cát tường.

Chu Thần vừa nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười đắc ý. Thân là chi trưởng đời thứ ba Chu gia, thật sự là xứng được với cái xưng hô này.

Nhưng, lời nói của Nhiếp Chấn Bang lại chuyển một vòng:

- Chu Thần, đũng quần của ba mày khi nào lại bị hở vậy. Làm sao lại không cẩn thận tạo ra mày rồi. Thực là phải cảm thán sự thần kỳ của Thượng Đế, đây là chị thiên sứ ở góc đường nào nhàm chán như vậy, một đám lòng mề như vậy không nhét vào trong nồi lẩu lại đi thả vào trong bụng. Làm sao rồi? Tao cắn mày đấy, hay là tao thải lên trên đầu mày đấy. Chắc không phải là ông già nhà mày ở bên ngoài cũng có đi?

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang cực kỳ sắc nhọn, ác độc, đã trải qua một vận mệnh bi thảm suốt hai mươi bốn năm, mấy cái câu mắng chửi kinh điển của thế kỷ hai mươi mốt này, Nhiếp Chấn Bang cũng học được không ít, giờ phút này sử dụng, đúng là quen miệng nên bắn nhanh. Biểu hiện hết sức là hoàn mỹ, ít nhất là giờ phút này, sắc mặt Chu Thần đã biến thành màu gan lợn rồi.

Bên cạnh, Dương An Bang trợn mắt há hốc mồm, đây là thiên tài nha. Mấy cái câu mắng chửi này thật đúng là con mẹ nó kinh điển. Giờ phút này, Nhiếp Gia Dân cũng là vẻ mặt sùng bái, người anh em này của hắn, thật sự là nhân trung cực phẩm, mã trung xích thố. Ở nhà thì dám đỡ lời của bề trên, đi học sao, thằng nhóc này còn chơi cái gì mà tự học. Đối với Nhiếp Gia Dân xem ra thì, này hoàn toàn chính là lý do chính đáng để được chơi mà thôi. Hiện tại, ngay cả mắng chửi người còn có trình độ đến như vậy, Nhiếp Gia Dân giờ phút này có một loại cảm giác như đang ngửa đầu ngắm núi cao vậy.

- Nhiếp Chấn Bang, **, có tin tao giết chết mày hay không.

Sắc mặt Chu Thần xanh mét, gào lên đến giống như là rống giận vậy.

Mà lúc này Nhiếp Chấn Bang căn bản là không sao cả, từ cái giây phút đầu tiên hắn và Chu Thần gặp mặt thì cũng đã nhất định là hai ngươi không thể trở thành bạn bè được. Luận phe phái, Nhiếp gia là phái bảo thủ, Chu gia là phái trung lập. Luận theo tổ bối mà nói, Nhiếp gia đi thẳng theo con đường quân đội, đi chính giới cũng chỉ là phụ mà thôi. Còn quan hệ của Chu gia đều ở trong chính giới. Nếu nói theo căn nguyên lịch sử thì, kiếp trước, những gì mà Chu gia đã làm, nhất là cuộc phản chiến cuối cùng đã khiến cho phái bảo thủ hoàn toàn bị diệt sạch, Chu gia ngược lại đã trở thằng kẻ chiến thắng lớn. Điểm này thôi cũng đã bắt buộc hai người không thể trở thành bạn bè được. Nếu như đều cần phải giẫm lên thi thể người khác thì kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang đã làm thi thể một lần rồi. Như vậy, lúc này đây, liền đến lượt Chu gia. Nhiếp Chấn Bang lúc này, căn bản cũng không có nghĩ tới loại khả năng ở chung hòa bình, đây chính là kẻ địch. Hai người là kẻ địch trời sinh, hiện tại là vậy, tương lai cũng là vậy.

- Chỉ bằng mày? Cháu à, không phải là tao coi thường cháu đâu. Cháu vẫn nghĩ đây là buổi tụ họp của lão tam giới sao? Ông già nhà cháu năm đó chắc cũng không vênh váo như vậy nhỉ. Mày nghĩ Chu Thần mày là thần tiên hạ phàm chắc? Cho mày một trăm cái gan, mày dám không? Giết chết tao, có thủ đoạn gì cứ việc lấy ra đây xem nào. Địa điểm, thời gian, cách thức, tùy mày chọn. Nhiếp Chấn Bang tao không phải là bị dọa lớn đâu.

Nhìn Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang rất là khinh bỉ.

Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, chính hắn chỉ vừa mới tới, vừa mới dung nhập vào cái vòng luẩn quẩn này, tuy rằng hiện tại có thể miễn cưỡng coi như sống yên rồi, nhưng, ở trong mắt người khác, bản thân hắn còn chưa có khả năng đạt tới tư cách cùng ngồi cùng ăn với những người đó. Ví dụ như Dương An Bang cùng với Lý Chấn của viện tham mưu. Nếu hắn muốn có được cơ hội như vậy, thì cần phải tìm một người đứng ra để chống gậy, mà hiện tại, Chu Thần chính là một lựa chọn hay nhất.

Giờ phút này, tên Chu Thần đang bị chọc giận kia, liền giống như là một con gà trống đang động dục vậy, toàn thân đều tràn đầy tính công kích. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Chu Thần tức giận nói:

- Không cần chọn thời gian, ngay hôm nay luôn. Công viên Nhân dân, tám giờ tối, nếu kẻ nào không đến thì kẻ đó là cháu, cũng quỳ xuống mà dập đầu nhận sai. Mày dám không?

- Được, tám giờ tối, không gặp không về.

Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

Chu Thần vừa rời khỏi, bên này, Dương An Bang liền chạy ra chào đón:

- Làm quen một chút, viện số 1 Dương An Bang.

Nhìn Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang nở một nụ cười trên mặt. Đợi chính là cái thằng bạn này đây, kiếp trước, thằng cha này bỏ qua việc phát triển ở hai giới quân chính, lại cố tình lựa chọn theo thương. Lúc ấy, đã khiến cho ông cụ nhà hắn hết sức căm tức. Nhưng, sau lại thằng cha này lập nghiệp ở đảo Nam, đặt chân vào mọi ngành mọi nghề, tập đoàn Thịnh Thiên, dưới sự kinh doanh của hắn, sau hai mươi bốn năm, đã trở thành tập đoàn trong tốp 500 doanh nghiệp mạnh nhất thế giới. Đây là một tên thương nhân trời sinh rồi.

Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, một phần là vì tụ tập một số nhân mạch cho con đường làm quan sau này của hắn, mà một phần, cũng là vì Dương An Bang. Người này, chính là một mắt xích vô cùng then chốt trong kế hoạch của mình. Dương An Bang còn có một cái thận phận khác, đó là Nhị ca của Dương An Na.

- Yến Bắc, Nhiếp Chấn Bang.

Đây là câu trả lời của Nhiếp Chấn Bang, rất cao ngạo, rất tự tin, tuy nhiên lại không khiến cho người khác coi thường được.

Trên thực tế, ai cũng biết, ông cụ của Nhiếp gia vẫn chưa thừa nhận sự tồn tại của Nhiếp Chấn Bang. Chuyện tiếp về nhà này chẳng qua cũng chỉ là một hành động bất khả dĩ mà thôi. Chưa tiến hành nghi thức nhận tổ quy tông, Nhiếp Chấn Bang còn chưa có tư cách để được vào gia phả, đây là sự thật.

Nếu là người bình thường, trên cơ bản sẽ nói là Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang. Nhưng lời nói của Nhiếp Chấn Bang lại thể hiện một ý tứ khác của hắn. Nhiếp gia không thừa nhận hắn, hắn cũng không thừa nhận Nhiếp gia, thẳng cho đến một ngày nào đó, khi Nhiếp gia chính thức thừa nhận hắn rồi, hắn mới có thể sẽ thừa nhận mình là người của Nhiếp gia.

Trên mặt Dương An Bang không có nửa điểm ý tứ khinh thường, rất nghiêm túc bắt tay, sau đó nói:

- Chấn Bang, thằng nhãi Chu Thần kia, nhưng nổi tiếng là âm hiểm. Chuyện buổi tối, chính cậu hãy cẩn thận một chút.

Nhiếp Chấn Bang bật cười ha hả, đã là một kẻ sống lại thì, với tính cách của Chu Thần, Nhiếp Chấn Bang vô cùng hiểu biết. Nhưng, nếu chính hắn đã dám đi thì cũng sẽ không sợ Chu Thần. Tuy nhiên, phần nhân tình này của Dương An Bang, cũng là khó được, lập tức hắn liềm nghiêm mặt nói:

- Nhị ca, cảm ơn. Đợi qua hôm này, em muốn mời anh uống rượu.

Tám giờ tối.

Trong công viên Nhân Dân đã sớm không có mấy người còn đi lại. Ở tận chỗ sâu trong công viên, trong một rừng cây, ánh đèn đường công viên mờ mờ, xuyên thấu qua nhánh cây, rải rác chiếu rọi trên mặt đất.

Bên người Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Dân, Lưu Côn, Lý Hoa, Lê Đặc Kỳ, lại thêm cả năm sáu người là con cháu mấy vị trong khu đại viện quân ủy. Đối diện, Chu Thần mang theo một đám thủ hạ của chính mình, bên cạnh còn đứng mấy người cao lớn trên 1m8.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tới đây, vẻ âm tàn chợt lóe rồi biến mất trên khuôn mặt Chu Thần, gã trầm giọng nói:

- Nhiếp Chấn Bang, mày cũng đúng là không sợ chết đấy. Hôm nay, người an hem này của tao sẽ đấu một mình với mày, nếu mày thắng thì chuyện này cứ như vậy coi như xong, về sau, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn thua, quỳ xuống khấu đầu lạy ba cái cho tao.

Vừa dứt lời, Nhiếp Gia Dân liền hô lên:

- Chu Thần, mày làm sao lại biết tính toán vậy? Nếu ấn như lời mày nói, chẳng phải chỗ tốt nào mày cũng chiếm sao. Vậy đổi lại một chút đi. Mày thua, hãy khấu đầu lạy ba cái với lão Tam, mày thắng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Mày đồng ý sao?

Một câu, nói được cho Chu Thần nghẹn họng khổng trả lời được. Thật đúng là không biết phải trả lời như thế nào.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là khoát tay nói:

- Gia Dân, không cần nói nhiều, nếu nói ra rồi, thì phải là tát nước ra ngoài. Nếu như đã nói trước là hình thức do hắn định, được, cứ ấn theo lời hắn đi. Chu Thần, mời người anh em của mày ra tay đi.

Nói xong, Nhiếp Chấn Bang đã bày ra tư thế chiêu thức mở đầu của Hình Ý quyền.

- Chu thiếu gia, người nọ là một người luyện võ thực sự, xem ra bản lĩnh rất sâu. Đây là Hình Ý quyền của Lý gia nổi tiếng của Yến Bắc. Tôi luyện chính là quyền anh. Chỉ sợ… chỉ sợ là không thắng được rồi.

Chưa chiến đã sợ. Lời nói của người đàn ông cao lớn kia khiến cho sắc mặt Chu Thần trầm xuống:

- Vương Ba, cứ phóng tay mà đánh đi, xảy ra vấn đề, tôi phụ trách. Nhưng trăm ngàn lần đừng để thua. Thua, anh biết hậu quả.

Lời nói của Chu Thần, ẩn chứa ý tứ cảnh cáo, người đàn ông kia cắn răng một cái, vọt tới chỗ Nhiếp Chấn Bang.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận