Danh sách Chapter

Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Ngõ Đông Dân

Nơi đây là khu đại sứ quán nổi tiếng của thủ đô, từ trước thời nhà Thanh đã bắt đầu, nơi đây luôn là nơi tụ tập của người nước ngoài.

Khoảng bảy giờ tối

Nhiếp Chấn Bang đã đến đây rồi. Cách ngõ Đông Dân không đến năm trăm mét là nhà hàng Thanh Chân, đây là nhà hàng đạo Hồi nổi tiếng ở thủ đô, về cơ bản thì người theo tín ngưỡng Hồi giáo đều thích ăn cơm ở đây.

Nhiếp Chấn Bang vừa vào cửa, tất cả những người trong nhà hàng đều ngẩng đầu lên nhìn, nơi đây rất ít người ngoài đạo Hồi đến, đặc biết còn là người Hán như Nhiếp Chấn Bang.

Phục vụ cũng đã ra chào đón, mỉm cười nói:

- Tiên sinh, xin hỏi ngài dùng cơm sao? Đã đến đây rồi mong tiên sinh chú ý ngôn từ của mình, có chút kiêng kỵ của Hồi giáo, mong lượng thứ cho.

Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Không sao, tôi là khách của Abdulla tiên sinh mời đến, xin hỏi, phòng riêng mà ông ấy đặt ở đâu?

Phục vụ vừa nghe đến câu này, sắc mặt cũng tỏ vẻ cung kính, Abdullah • Alabama • Sumaida'ie Bohan là người nổi tiếng của nhà hàng Thanh Chân. Bản thân ông ta có thân phận là Đại sứ Iraq tại Trung Quốc, cộng thêm Abdullah cũng coi như là khách quen của nhà hàng Thanh Chấn, dần dần, người trong cả nhà hàng đều biết Abdulla.

Lúc này nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, những người ban đầu đều tò mò nhìn Nhiếp Chấn Bang cũng lần lượt thu ánh mắt lại.

Theo sự chỉ dẫn của phục vụ, Nhiếp Chấn Bang lên thẳng tầng hai, ngồi trong phòng mang đậm phong cách Hồi giáo.

Sau khoảng nửa giờ, Abdulla mới xuât hiện ở cửa phòng. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Abdulla liền mỉm cười dùng tiếng Hán còn chưa lưu loát nói:

- Xin hỏi, cậu là Nhiếp tiên sinh sao? Lê tiên sinh cho tôi biết, Nhiếp tiên sinh là nhân vật rất giỏi ở thủ đô, thật không ngờ lại trẻ tuổi như vậy.

Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đưa tay ra nói:

- Abdulla tiên sinh, rất vui vì có thể gặp mặt ngài ở đây. Lê tiên sinh quá khen rồi, tôi không thần thông quảng đại được như lời cậu ấy nói đâu. Chẳng qua là cũng có chút phương pháp riêng mà thôi.

Cách ăn mặc của Abdulla đúng theo đặc trưng của đạo Hồi, toàn thân là chiếc áo dài rộng màu trắng, trên đầu quấn chiếc khăn màu trắng trùm cả đầu. Cả chòm râu và bộ dạng đều thể hiện phong cách điển hình của người Trung Đông.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Abdulla cũng mỉm cười. Sau khi ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, rồi đợi sau khi phục vụ đem món ăn lên, Abdulla mới cười nói:

- Nhiếp tiên sinh, theo phong tục của người Hoa, các anh đều thích đàm phán trên bàn rượu. Nhân lúc trước khi ăn cơm, chúng ta có thể nói chuyện chứ? Ngài thông qua Lê tiên sinh tìm tôi là có chuyện gì sao?

Abdulla mặc dù cùng là người châu Á nhưng nói chuyện rất thẳng thắn, vừa ngồi xuống không đến hai phút liền đi thẳng vào chủ đề rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, nhìn Abdulla nói:

- Đại sứ Abdulla tôn kính. Theo tôi được biết, đất nước của ngài lúc này đang trong cuộc chiến tranh với Iran, hơn nữa, ngọn lửa chiến tranh đã đốt lan sang tới đất nước của ngài rồi, có phải thế không?

Trong thời điểm này, Abdulla cũng không hề kinh ngạc. Chiến tranh Iraq - Iran kéo dài sắp hơn bảy năm rồi, điều này căn bản không phải là bí mật gì. Chỉ có điều, khi nói đến lửa chiến đã lan đến trong nước Iraq, thần sắc của Abdulla có chút cô đơn, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, trên mặt Abdulla lại tràn đầy sự tự tin nói:

- Đúng vậy, Nhiếp tiên sinh. Bọn người Iran đáng ghét, bọn họ dưới sự ủng hộ của người Liên Xô, xâm lược đất nước tôi. Nhưng mà, tôi tin rằng, có sự điều đình của Liên hợp quốc, có sự trợ giúp của Mỹ, chiến tranh của chúng tôi cuối cùng sẽ giành được thắng lợi.

- Đương nhiên, không thể phủ nhận rằng, hiện giờ, bởi vì lợi ích của Mỹ ở Trung Đông nên dẫn đến bọn họ bắt buộc phải ủng hộ các ông. Nhưng xem ra, Mỹ cũng không dám đối đầu trực tiếp với Liên Xô khổng lồ. Quý quốc vẫn đang đắm chìm bên trong cuộc chiến. Người Hoa Hạ chúng tôi có câu tục ngữ “người không lo xa ắt có phiền gần..”

Lời của Nhiếp Chấn Bang còn chưa nói hết, Abdulla liền trực tiếp ngắt lời của Nhiếp Chấn Bang. Trong thời kỳ sau này, khu vực Trung Đông có nhiều khủng bố tấn công như vậy, bao gồm cả một ông chú nào đó ở đầu thế kỷ 21 nữa, những người này đều là phần tử sùng bái tôn giáo cực đoan, tâm lý của chúng, người bình thường khó có thể suy đoán được.

Abdulla cũng có khuynh hướng như vậy, có lẽ là lời của Nhiếp Chấn Bang động chạm đến ông ta, sắc mặt của Abdulla âm trầm. cố gắng lấy giọng bình tĩnh nói:

- Nhiếp tiên sinh, ngài muốn nói gì sao?

Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Abdulla tiên sinh cứ yên tâm, tôi không có ý gì khác, lần này tôi thông qua Vụ trưởng Lê tìm ngài, mục đích rất đơn giản, tôi nghĩ đất nước của ngài nhất định là cần vũ khí, súng trường AK-47, tên lửa đạn đạo đến từ Liên Xô do xưởng chế tạo gốc của nó sản xuất, những thứ này hay thậm chí cả tên lửa đạn đạo vác vai, đương nhiên nếu các ngài có cần, T72 hoặc là vũ khí như Cachiusa cũng không phải là không thể.

Lúc này, Abdulla cũng đứng dậy, Nhiếp tiên sinh này rốt cuộc là làm gì đây? Người Liên Xô sao? Không thể nào, diện mạo người Trung Quốc điển hình như vậy, nhưng anh ta sao có thể có được những vũ khí do Liên Xô chế tạo nhiều như vậy.

T72, đây là xe tăng chủ chiến của quân đội Liên Xô hiện nay, hơn nữa, khi Vụ trưởng Lê giới thiệu, nói cũng rất thần bí và hàm hồ, chỉ là nói có người muốn liên hệ với Iraq một chút chuyện vũ khí đạn dược, nhưng cụ thể là người nào, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, cũng đều không nói.

Trầm tư một lúc, Abdulla lập tức thần sắc ngưng trọng nói:

- Nhiếp tiên sinh, việc vô cùng quan trọng, đây không phải là chuyện tôi có thể làm chủ, tất cả chỉ có thể đợi khi tôi nhận được câu trả lời từ trong nước, từ Tổng thống rồi nói.

Cứ như vậy, Abdulla liền đứng lên, quay người đi ra ngoài. Nơi đây là nhà hàng Thanh Chân nổi tiếng, người giống như Abdulla nhất định có điện thoại liên hệ khẩn cấp đặc biệt, nếu không, ngộ nhỡ Abdulla khi ăn cơm ở đây, mà lại có chuyện khẩn cấp, lẽ nào có thể để Tổng thống đợi ông ta sao?

Sau một lát, Abdulla lần nữa đi vào phòng, sắc mặt cũng có vẻ thoải mái hơn nhiều, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Abdulla lập tức nói:

- Nhiếp tiên sinh, vừa rồi tôi đã liên lạc với trong nước, trực tiếp nói chuyện điện thoại với Tổng thống, ý của Tổng thống là nếu chuyện này là thật, Iraq chúng tôi tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì. Có điều, Tổng thống hy vọng ngài đích thân đến Baghdad một chuyến, gặp mặt ông ấy thương lượng chuyện có liên quan, ngài thấy thế nào?

Thực tế thì điều kiện như vậy nếu đổi lại là thương nhân buôn bán vũ khí thông thường, tuyệt đối là chuyện rất mạo muội. Dù sao thì đây chỉ là lần đầu thử thăm dò và tiếp xúc, trước đó song phương đều chưa có sự tín nhiệm chắc chắn, ai cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy đi đàm phán và giao dịch với một quốc gia.

Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang căn bản đã chuẩn bị xong để đi Iraq rồi, bởi vì Nhiếp Chấn Bang rất rõ, từ sau cuộc chiến Iran Iraq này, quan hệ giữa Iraq và Mỹ không mật thiết như trước, mà ngược lại, sau này Iraq lại có giao dịch quân sự mật thiết với Liên Xô. Thẳng đến mấy năm sau, xảy ra chiến tranh vùng Vịnh, Iraq hoàn toàn đi tới phía đối lập với Mỹ. Tổng hợp những điều này cho thấy, Saddam Hussein lúc này cũng đang bức thiết hy vọng có thể đạt được giao dịch vũ khí quân sự khác, ngoài trừ với Mỹ. Chuyến này hắn đi tuyệt đối không có nguy hiểm lớn.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Đương nhiên, Abdulla tiên sinh. Tôi rất vinh hạnh có thể đến Iraq. Tôi tin rằng hợp tác giữa chúng ta sẽ hết sức vui vẻ.

Abdulla cũng gật đầu. Về tính cách, Abdulla cũng là người vô cùng dứt khoát và linh hoạt. Abdulla lập tức đứng lên nói:

- Vậy được, Nhiếp tiên sinh, hộ chiếu của ngài và tùy tùng của ngài đều giao cho tôi, tôi lập tức làm visa cho ngài. Sau ba ngày, có một chuyến bay đến Baghdad, tôi xin chúc ngài thuận buồm xuôi gió trước!
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận