Danh sách Chapter

Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Máy bay Boeing 747 của Công ty hàng không đến từ Iraq trải qua hành trình bay đường dài chậm rãi lượn vòng trên bầu trời sân bay Baghdad.

Lúc này, trong khoang hạng nhất của máy bay, Nhiếp Chấn Bang và Đại Long ngồi cùng nhau, quan sát cảnh sắc của thành phố Baghdad. Nhiếp Chấn Bang có chút kích động, tiếp theo, nơi này chính là vùng đất chiến tranh thực sự, còn đối mặt với nó cũng sẽ là một kẻ hùng mạnh trong thế kỷ sau.

Còn hiện giờ, Đại Long vẫn có chút lo lắng canh cánh trong lòng đối với việc Nhiếp Chấn Bang tự mình mạo hiểm:

- Tam thiếu, anh không nên đến. Anh xem thử thành phố này đi, đây là thủ đô mà bốn phía đều có thể nhìn thấy hố bom. Nơi này thực sự quá nguy hiểm. Nói thật tôi cũng không nắm chắc quá nhiều.

Ngược lại Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười nói:

- Đại Long, cậu quá lo lắng rồi. Khổng Tử nói “Phòng họa trước để không dẫn đến chuyện đau thương sau này, biết mà thận trọng, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, tự dồn mình vào thế bí”. Câu này không phải là nói không thể bước đến nơi nguy hiểm mà là muốn nói cho chúng ta biết, sự việc nhất định phải phòng bị, hoặc là nói, sau khi phát hiện ra nguy hiểm, trước tiên phán đoán, quyết đoán đưa ra quyết định rút lui trước khi xảy ra nguy hiểm.

Nói đến đây, thấy bộ dạng Đại Long chưa hiểu rõ, Nhiếp Chấn Bang cũng lắc lắc đầu, nói Khổng Tử với quân nhân như Đại Long dường như có chút khó khăn, lập tức, người Chấn Bang cũng hiện liên sự kiên nghị và tự tin, nói:

- Đại Long, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể ở nhà suốt. Nếu như vậy thì làm sao có thể làm nên sự nghiệp gì chứ. Cái gọi là “Nam nhi chí tại tứ phương”. Năm đó, những nhà cách mạng thế hệ trước của chúng ta nếu cũng suy nghĩ giống chúng ta thì có thể có Hoa Hạ bây giờ sao? Các tiền bối đã dùng xương máu để dựng nên thành tựu hiện giờ cho chúng ta, vậy thì chúng ta là thế hệ mới cũng nên có khí phách và đảm lượng như vậy, khai sáng một đời thịnh thế hoa mỹ cho Hoa Hạ.

Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang vỗ vỗ vai của Đại Long, cười nói:

- Được rồi, được rồi, Đại Long, cậu cứ yên tâm đi. Tôi đảm bảo chúng ta lần này tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.

Máy bay sau khi liên hệ với đài quan sát mặt đất xong, bắt đầu chậm rãi hạ cánh, đồng thời hướng đến đường băng dưới đất.

Khi máy bay đã ngừng hẳn lại dưới sân bay Baghdad, lúc này ở khoang sân nội địa đã đứng đầy binh lính, toàn bộ sân bay dường như là giới nghiêm.

Một đoàn xe việt dã HMMWV (ký hiệu của dòng xe Hummer những năm 80) của quân đội tạo thành đã đỗ ở bên cạnh máy bay, đứng đầu là một thanh niên Ả rập trẻ tuổi.

Khi Nhiếp Chấn Bang bước xuống cầu thang của máy bay, người thanh niên trẻ tuổi cũng đã bước tới chào đón. Người đàn ông này tuổi khoảng hai mươi mốt, ánh mắt rất hung ác, bất cứ lúc nào cũng phóng ra một tia vô cùng tàn bạo, tràn đầy một sự điên cuồng đối với tôn giáo.

Đợi Nhiếp Chấn Bang đi xuống, người thanh niên cũng đánh giá Nhiếp Chấn Bang. Thấy Nhiếp Chấn Bang còn trẻ hơn so với hắn, người thanh niên lập tức chào theo nghi thức quân đội, nói:

- Nhiếp tiên sinh đến từ phương Đông xa xôi, tôi Uday Hussein, thay mặt Tổng thống, chào mừng ngài đến đây.

Uday?

Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt, đây cũng là danh nhân mà. Tiểu tử này năm sau là người một gậy đánh chết những vệ sĩ tâm phúc của cha mình, là con cả của Saddam Hussein, trong thế giới Ả rập chính là người có quyền thừa kế không thể tranh cãi.

Chỉ tiếc là, Uday người này thực sự quá hung tàn, kết bạn với người như vậy, ở mặt ngoài thỉnh thoảng chơi vui khi gặp dịp thì có thể, nhưng nếu có gì đó thâm giao thì Nhiếp Chấn Bang cũng là kính nhi viễn chi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Hussein tiên sinh, xin chào anh, cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của anh, cảm ơn thịnh tình của Tổng thống.

Đoàn xe đi qua nội thành của Baghdad rồi dừng lại trước một căn nhà rất bình thường. Lúc này chính là thời khắc then chốt nhất của chiến tranh Iraq Iran. Hiện giờ Iran ép sát khiến Iraq cũng có chút không thở được. Nếu không phải là sau lưng có sự giúp đỡ của Mỹ thì lúc này đồng chí Sadddam sợ là sớm đã không chống nổi. Đương nhiên, đối với sự bảo vệ của bản thân, Saddam cũng vô cùng coi trọng.

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy quân nhân nét mặt trang nghiêm, Nhiếp Chấn Bang vừa bước vào tòa nhà thì ngay lúc này, có hai vệ sĩ bước đến nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi dùng tiếng Anh nói:

- Tiên sinh, xin giơ hai tay lên, chúng tôi phải kiểm tra theo thông lệ.

Về tiếng Anh, Nhiếp Chấn Bang và Đại Long đều hiểu được ít nhiều, tiếng Anh của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là đến từ việc học tập ở trường kiếp trước, còn Đại Long là trước khi ở quân đội, xuất ra mấy câu đặc thù cần thiết mà thôi.

Lúc này, vừa nghe đến muốn lục soát người, Đại Long giành lên trước một bước, nét mặt nghiêm túc, toàn thân đã làm thế phòng bị, trầm giọng nói:

- Soát người? Điều này không thể được, Nhiếp tiên sinh không phải là tù binh của các người mà là khách của Tổng thống các người.

Cả căn phòng nhất thời đều cương lại, Uday lúc này cũng từ bên ngoài đi vào, thấy cảnh vệ trước mặt, trên mặt hiện lên tia chán ghét không tự chủ được, lập tức trầm giọng nói:

- Kamal, làm gì vậy? Cậu chỉ biết kiểm tra những thứ của cha tôi, không biết đây là khách quý đến từ phương Đông xa xôi sao? Cút ngay!

Nhìn cái bộ dạng này của Uday, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng cười một cái. Chả trách đến lúc về sau, Uday lại mất đi vị trí thừa kế của hắn ta, bị bài trừ bên ngoài trung tâm quyền lực. Làm việc lỗ mãng, kích động, hành sự tàn bạo… người như vậy hoàn toàn chỉ là một kẻ điên, một bạo quân mà thôi.

Đồng thời, Nhiếp Chấn Bang cũng có hứng thú nhìn Kamal, người này là tâm phúc của Saddam, là vệ sĩ trung tâm vì Saddam mà nếm thử thức ăn, sợ là lúc này bắt đầu lập kế hoạch lấy vợ lẽ cho Saddam đây. Đáng tiếc, Kamal lại không biết, năm sau hắn ta sẽ vì chuyện này mà bị Uday một gậy tiễn lên tây thiên.

Có sự can thiệp của Uday, việc lục soát đối với Nhiếp Chấn Bang và Đại Long coi như miễn. Đoàn người sau khi đi xuyên qua mấy cánh cửa trong căn nhà thì bắt đầu xuống phía dưới. Sau khi bước qua một cầu thang, trước mặt liền xuất hiện một cánh cửa lớn tinh xảo.

Lúc này, Uday cũng dừng lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Nhiếp tiên sinh, mời vào, Tổng thống đang ở trong đợi ngài.

Khi đẩy cửa bước vào thì Saddam đang ngồi trên một chiếc ghế rất lớn, ngay cả động cũng không động một chút nào, nhưng ánh mắt ông ta thì nhìn chằm chằm Nhiếp Chấn Bang. Trong lúc Nhiếp Chấn Bang đánh giá Saddam thì Saddam cũng đang đánh giá Nhiếp Chấn Bang. Sau một hồi lâu, Saddam lúc này mới mỉm cười nói:

- Hỡi vị khách từ phương Đông, cảm ơn sự hữu hảo và thông cảm của cậu đối với Iraq. Tôi nghe Abdulla nói, gia tộc của cậu ở phương Đông cũng coi như là gia tộc hàng đầu. Cậu có thể giúp chúng tôi có được vũ khí đạn dược, phải không?

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Saddam cũng có chút khó tin, trong lòng thì mắng Abdulla, xem ra cả đời này sống đến thân cẩu rồi mà lại tin lời nói của một tên tiểu tử.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười, vẻ mặt của Saddam rất kinh điển. Thái độ rất thản nhiên, hơn nữa, đối với hắn cũng không phải quá mức nhiệt tình, xem ra, vẫn là không tin chính hắn đây. Dù sao thì tuổi tác của hắn để ở đó, mà đây vẫn là nhờ vào dáng vẻ bên ngoài của hắn có chút lão thành, nhìn qua cũng đến hai mươi tuổi. Nếu lão Saddam biết tuổi thực sự của hắn mới mười bảy tuổi, sợ là đến gặp cũng không có cửa rổi.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức lắc đầu nói:

- Ngài Tổng thống, xin lượng thứ cho tôi mạo muội, tôi không thể giúp ngài và đất nước ngài có được vũ khí đạn dược.

Nói xong câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn vẻ mặt của Saddam. Giờ phút này, nhà cầm quyền đứng đầu cả Iraq vẫn là vẻ mặt không hề bận tâm, Nhiếp Chấn Bang âm thầm tán thưởng. Đúng là người đứng đầu một nước có khác, cái phong thái lẫn khả năng kiềm chế này không phải người bình thường có thể so sánh được.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Có điều, ngài biết gia tộc của tôi ở phương Đông, ở Hoa Hạ cũng coi như là có thân phận. Càng trùng hợp hơn là, ông tôi và Phó Tư lệnh Hồng quân liên xô đương nhiệm Axielefu tướng quân là bạn nhiều năm. Thông qua tướng quân Axielefu, chúng tôi và Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, tướng quân Mykoyan có sự liên hệ nhất định, vì vậy, chúng tôi mới có thể từ Liên Xô có được các loại vũ khí trang bị.

Nhiếp Chấn Bang lúc này chính là điển hình của kiểu “xé da hổ kéo cờ lớn” (có hai cách nói là xé da hổ làm cờ lớn, hoặc xé cờ lớn làm da hổ, đều có ý nghĩa là muốn hù dọa người khác để che đậy mục đích thật sự của bản thân), lời nói này có thể nói là nửa thật nửa giả, nhưng nghe như vậy mới cảm thấy hợp lý. Nhiếp Chấn Bang cố ý đem chữ “tôi” nói thành “chúng tôi”, điều này chính là cho Saddam một hình tượng giả, người làm giao dịch không phải là Nhiếp Chấn Bang mà là người khác, hoặc nói là một gia tộc, hoặc là một đoàn thể.

Lúc này Saddam cũng đứng lên, lần đầu tiên thể hiện ra một thái độ nhiệt tình:

- Hoan nghênh cậu, anh bạn nhỏ của tôi.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận