Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Trong lúc nhất thời, tin tức nguyên soái chấn quốc Thiên Phong quốc Cố Ưu Mặc, muốn xuất binh thảo phạt Bắc Việt quốc truyền khắp kinh đô.

Vô số người đều lộ ra thần sắc khiếp đảm, sau đó kích động vạn phần hét lớn: “Chúng ta muốn cho Bắc Việt quốc biết, Thiên Phong quốc ta, không thể xâm phạm”.

Sâu trong hoàng cung, công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng đương nhiên cũng nghe được tin tức này, bị Cố Ưu Mặc lớn mật cầu hôn làm cho kinh ngạc.

Sau đó nàng ấy nhìn về phía Cố gia, vừa lo lắng vừa nhớ nhung thì thầm nói nhỏ: “Chàng vẫn bá đạo như vậy.

Cũng không thương lượng với ta một chút mà ở trước mặt văn võ bá quan đưa ra quyết định”.

“Lần này, chàng nhất định phải trở về sớm một chút.

Nếu chàng về trễ, nói không chừng ta sẽ không muốn gả nữa...”
Váy dài của công chúa Vĩnh An nhẹ nhàng bay trong gió, suy nghĩ của nàng theo làn gió mát này bay về Cố gia.

Chậm rãi, khóe miệng đỏ mọng của Mạc Diệu Lăng không khỏi lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Kinh đô, khắp nơi đều là thế gia hào môn.

“Huyết Hùng tướng quân vẫn giống như năm đó, làm cho mọi người sợ hãi”, một thế gia nào đó luôn nhìn về Cố gia, trong ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi: “Đánh hạ 10 thành của Bắc Việt quốc, lấy đó làm sính lễ.


Thiên Phong quốc to lớn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới dám lớn mật nói ra lời này”.

“Đây chính là Huyết Hùng tướng quân của Cố gia, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa này, có mấy người có thể sánh bằng đây? Hơn nữa tiểu Công tử Cố gia, hiện giờ có phong hào Kỳ Song tướng quân, lại càng có tư cách thiên kiêu cái thế, trong cùng thế hệ, mấy người có thể so sánh?”
Một vị lão nhân Thiên Phong quốc nhẹ nhàng run rẩy thân thể, lẩm bẩm: “Cố gia, không hổ là thế gia trấn quốc của Thiên Phong quốc ta”.

“Lại dấy lên chiến hỏa, chỉ sợ lần này Bắc Việt quốc phải gánh chịu hậu quả vô tận”.

...!
Cố gia.

Quyết định của Cố Ưu Mặc, trên dưới Cố gia đều rõ ràng.

Đám người ông cụ Cố đều ngồi nghiêm chỉnh dưới đại sảnh, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng có mặt.

“Mặc Nhi, con suy nghĩ rõ ràng chưa?”, ông cụ Cố chăm chú nhìn Cố Ưu Mặc, trầm giọng hỏi.

“Phụ thân, chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra quyết định”, khôi giáp của Cố Ưu Mặc không cởi bỏ, đao to búa lớn ngồi trên ghế đá trả lời: “Bắc Việt quốc ngày càng làm càn, chà đạp Thiên Phong quốc uy ta, làm nhục tướng uy Cố gia ta.

Nếu để mặc kệ, ngày sau chúng sẽ được nước lấn tới”.

“Thôi, nếu con đã quyết định rồi, vậy thì cứ làm đi”, ông cụ Cố trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp.

“Lần này, thằng nhóc thối kia cũng phải cùng con xuất chính.

Nhóc con, cháu nghe rõ chưa?”, Cố Ưu Mặc quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, nói thẳng.

“Được ạ”, Cố Thiên Mệnh không do dự gật đầu.

Cố Thiên Mệnh biết bằng hiện tại tu vi mình quá thấp.

Có một số việc chỉ có thể trì hoãn.

Dứt khoát liền đi theo Cố Ưu Mặc xuất chinh, dùng máu tươi tẩy rửa, để thúc đẩy sự trưởng thành của mình.

Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh cũng không quên những việc Bắc Việt quốc đã làm với Cố gia trong những năm gần đây.


Bởi vì nhân tố trực tiếp là Bắc Việt quốc, mới dẫn đến việc Cố Ưu Mặc phải ngồi trên xe lăn 5 năm.

Mối thù này, đã đến lúc phải báo.

Cố Thiên Mệnh muốn cho Bách Quốc Chi Địa và Bắc Việt quốc biết, có một số việc, làm rồi, sẽ phải trả giá đắt.

Về phần cái giá phải trả, phải xem Bắc Việt quốc có chịu đựng được hay không.

“Cháu thân là con cháu Cố gia ta, đương nhiên phải vậy rồi”, Cố Ưu Mặc không có chút giả tạo, uy nghiêm trầm giọng nói.

Nếu đặt ở trước kia, Cố Thiên Mệnh vẫn ăn chơi trác táng vô dụng như vậy, Cố Ưu Mặc đương nhiên sẽ không để hắn cùng mình mạo hiểm trên chiến trường.

Chẳng qua hiện tại, Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu vô song, hẳn là phải trải qua chiến trận, mới có thể đem tướng uy của Cố gia thiêu đốt đến chân trời.

Như vậy, mới không phụ uy danh của Cố gia.

“Nhớ kỹ, kiêu binh tất bại, hai người các ngươi nhớ kĩ cho ta, chớ có sơ suất”, ông cụ Cố không chút phản bác, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc, mở miệng cảnh cáo.

“Vâng”, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh đồng thanh đáp.

“Tiểu tử, chuẩn bị một chút.

Ba ngày sau chúng ta xuất binh đi biên cương, Nhạn Hành Quan”, Cố Ưu Mặc vỗ vai Cố Thiên Mệnh, đứng thẳng dậy rời khỏi đại sảnh, nghĩ đến việc mình phải làm.


Cố Thiên Mệnh và ông cụ Cố hành lễ cáo biệt, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định tới tìm Lý Sương Nhi nói chuyện một phen.

Sau khi Lý Sương Nhi biết được, tuy rằng trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ lo lắng, nhưng nàng lại không phản đối, bởi vì nàng biết phu quân tương lai của mình là thiên kiêu cái thế vô song.

Về sớm một chút.

Đây chính là dòng chữ Lý Sương Nhi viết cho Cố Thiên Mệnh, được hắn khắc sâu trong lòng.

“Chờ ta trở về”.

Lúc này đây, Cố Thiên Mệnh không vuốt v mái tóc của Lý Sương Nhi nữa, mà khẽ sờ vào gò má kiều mị của nàng và nói.

Lý Sương Nhi tuy rằng vẫn có chút thẹn thùng, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, yên nhiên cười gật đầu.

Sau khi cáo biệt Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh vẫn ở trong phòng, điều dưỡng tinh thần, hi vọng có thể tiến thêm một bước.

Chỉ là thời gian vội vàng, khoảng cách tới cảnh giới Linh Huyền hậu kỳ vẫn còn kém một chút.

Chớp mắt, 3 ngày đã trôi qua..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận