Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Hôm nay, Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp màu đỏ như máu, đứng trên đài điểm tướng của quân doanh kinh thành.

Mà Cố Thiên Mệnh cũng mặc mũ giáp màu đen, tay cầm hộp kiếm đen chứa kiếm Kinh Hồng, lạnh lùng không thôi đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc.

Phía dưới, nghiễm nhiên chính là đệ nhất quân của Thiên Phong quốc, ba vạn đại quân Huyết Xích quân, khí tức của mỗi người đều cực kỳ trầm ổn,đều là tinh binh cường tráng.

“Chúng tướng sĩ, Bắc Việt quốc nhiều lần phạm vào Thiên Phong quốc Nhạn Hành Quan chúng ta, dẫn đến vô số con dân Thiên Phong quốc chết thảm”.

Cố Ưu Mặc nhìn xuống Huyết Xích quân, vận chuyển huyền khí hùng hậu trong cơ thể, lớn tiếng nói: “Bởi vậy.

Hôm nay bổn tướng nguyện dẫn binh bắc phạt, dẹp yên đám người Bắc Việt quốc”.

“Chúng tướng sĩ, có nguyện theo bổn tướng Bắc phạt Bắc Việt quốc, bảo vệ phong uy Thiên Phong quốc ta không?”
Cố Ưu Mặc bỗng nhiên đem trường thương huyết sắc trong tay giơ lên đỉnh đầu, khí phách rống lên.

“Thề chết đi theo! Giương lên quốc uy của Thiên Phong quốc ta”.


Ba vạn Huyết Xích quân nhao nhao quỳ một gối xuống đất, thanh âm như sóng biển cuồn cuộn xông thẳng lên trời, truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

"Xuất chinh! Bắc Phạt! ”
Cố Ưu Mặc trừng mắt hổ, tiếng rống dài chấn động thương khung, phảng phất làm cho mặt đất cũng run rẩy, từng trận cuồng phong nổi lên quay cuồng.

Thùng thùng thùng...!
Tiếng trống vang lên, vó sắt chấn động, hướng cửa lớn kinh thành mà đi, muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng lớn đến Bắc cương.

Trong kinh thành, vô số người đều nín thở, nhìn đại quân Huyết Xích quân khí thế bàng bạc này xuất chinh, nghe âm thanh móng ngựa ầm ầm vang vọng.

Cố Ưu Mặc cưỡi trên một con chiến mã mà đỏ, quay đầu nhìn về tường thành, thấy một bóng dáng quen thuộc, giống như 5 năm trước, đi thẳng vào lòng.

Trên tường thành, ông cụ Cố Mạc Diệu Lăng nhìn bóng lưng huyết sắc của Cố Ưu Mặc, phảng phất trở lại 5 năm trước, quen thuộc mà bi thương như vậy.

“Lần này, ta nhất định sẽ bình yên vô sự trở về”, Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An nhìn nhau một cái, nội tâm kiên định.

Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, không khỏi siết chặt hai nắm đấm, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sắc bén.

Giang sơn như hoa, nộ vô số anh hùng tranh đấu.

Xương máu phủ đầy tuyết, khiến người người đổ lệ.

Vùng đất Bách Quốc Chi Địa mỗi ngày đều có chiến tranh, có lẽ chỉ một khắc sau sẽ có một hoàng triều bị thay thế.

Mỗi một tấc đất của Bách Quốc Chi Địa đều là dùng xương và máu tươi mà chất thành.

Thiên Phong quốc chỉ được xem như một hoàng triều hạng trung, miễn cưỡng mới có thể đững vững trên vùng đất Bách Quốc Chi Địa.

Cũng như những nơi khác, biên cương Thiên Phong quốc thường xuyên bộc phát chiến tranh, căng thẳng cận kề.


Lúc này, Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh dẫn ba vạn đại quân Huyết Xích, xuất phát từ kinh thành, hướng thẳng về phía Bắc Việt quốc.

Vì muốn uy hiếp những hoàng triều nhỏ luôn rình rập Thiên Phong quốc, hơn nữa còn phải khiến Bắc Việt quốc phải trả giá đắt cho hành vi của mình.

Đại quân đạp rầm rầm trên mặt đất, cát vàng tung tóe bay khắp trời.

Kinh động đại địa.

“Trận chiến này, nhất định phải giương cao uy nghiêm của Thiên Phong quốc ta”.

Mỗi một sĩ tốt của đại quân Huyết Xích đều mang khuôn mặt nghiêm trang đến cực điểm, bước đi cực nhanh hướng về phía Bắc Việt quốc.

Có người nói, Bách Quốc Chi Địa, loạn không phải thiên hạ, mà là nhân tâm sâu không lường được.

Đúng vậy.

Nếu như người trên thế gian chỉ cầu an ổn, lấy đâu ra nhiều chiến tranh cùng huyết cốt như vậy.

Nhưng mà, lòng người không cổ, có một số việc căn bản không thể dựa theo suy nghĩ của dân chúng bách tính.

Bởi vì, thế giới này, chưa từng được yên bình qua.


Ai mạnh mẽ, người đó mới có thể trải qua cuộc sống yên ổn và thanh bình.

Bởi vậy, Cố Ưu Mặc lần này không chỉ là vì báo thù cùng củng cố quốc uy, hơn thế nữa ông ấy còn muốn làm cho chư quốc hiểu, sự yên bình của Thiên Phong quốc là không thể mạo phạm.

Để cho chư quốc hiểu được sự mạnh mẽ của Thiên Phong quốc, dùng để đổi lấy một chút an ổn.

Nơi Huyết Xích đại quân đi qua, đều khiến cho dân chúng ngước nhìn, bọn họ yên lặng cầu khẩn đại quân có thể chiến thắng trở về, đợi Thiên Phong quốc có một ngày thật sự hùng mạnh, không ai dám khi nhục.

Tin tức Thiên Phong quốc muốn xuất binh chinh phạt Bắc Việt quốc trong lúc nhất thời truyền khắp các nước xung quanh, khiến cho rất nhiều người nghị luận cùng suy đoán.

“Đồ điên! Cố gia của Thiên Phong quốc, đều là một lũ điên”, một giọng nói của ai đó trong hoàng triều nào đó vang lên: “Chuyện của Nam Uyên quốc vừa mới kết thúc, Cố gia lại muốn xuất binh đến Bắc Việt quốc, quả thật chính là một đám điên”.

“Hiện giờ Huyết Hùng tướng quân, tu vi đã đến cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, Bắc Việt quốc có mấy người có thể ngăn cản được đây?”, quân hoàng hoàng triều nhìn về phía Bắc Việt quốc, tựa hồ như đã ngửi được mùi máu tươi vô tận, lẩm bẩm nói.

“Đại quân Huyết Xích của Thiên Phong quốc, hẳn là rất nhiều người đã quên đi nguyên nhân có cái tên này”, trong một góc nào đó của Bách Quốc Chi Địa, một vị lão nhân tóc bạc run rẩy, phảng phất nhớ lại cái gì đó..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận