Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


“Vâng”, 1 ngàn thiết kỵ căn bản không rõ hành động này của Cố Thiên Mệnh có ý gì, bọn họ mang theo vô số nghi hoặc liếc mắt nhì Huyền Lạc Quan một cái, sau đó theo sát lưng Cố Thiên Mệnh, hướng về phía sau.

Trên tường thành Huyền Lạc Quan, sắc mặt Âu Bác Xuyên ngưng trọng nhìn đám người Cố Thiên Mệnh cưỡi ngựa đi, cắn chặt hàm, im lặng không nói gì.

Sau khi trở lại nơi đóng quân, Cố Thiên Mệnh lập tức đi về phía Cố Ưu Mặc.

“Thế nào rồi?”, Cố Ưu Mặc vội vàng nói.

“Không có gì dị thường”.

Cố Thiên Mệnh trầm giọng, nhìn Cố Ưu Mặc, lộ ra một nụ cười sâu: “Không có gì dị thường, chính là điểm mấu chốt.

Bắc Việt Quốc biết rõ tu vi của Nhị thúc đã đến Địa Huyền trung kỳ, hơn nữa còn xuất lĩnh đại quân Huyết Xích đến, nhưng mà, lại để cho một mình Âu Bác Xuyên trấn thủ Huyền Lạc Quan, không phải không thích hợp sao?”
“Qủa thật có chút kì quái”, Cố Ưu Mặc cũng cảm thấy Bắc Việt Quốc quá bình thản, nhíu mày nói.


“Nguyên soái, Kỳ Song tướng quân, có lẽ Bắc Việt Quốc còn chưa kịp an bài quân thủ đến Huyền Lạc Quan”, tướng lĩnh Huyết Xích quân Đồ Phu, người như tên, bộ dáng khiến người ta phát lạnh không khỏi mở miệng nói.

“Mạt tướng cho rằng trong đó quả thật có chút không thích hợp, nhưng lại không nói ra là vấn đề ở đâu”.

Tướng lĩnh Huyết Xích quân Phong Ngạo Cẩm, cũng chính là đại tướng trấn thủ Nhạn Hành Quan lúc trước, sắc mặt nặng nề nói ra quan điểm của mình.

“Đúng rồi, ta vừa mới nói sáng mai công đánh Huyền Lạc Quan, ngày mai đạo quân tiến về phía trước 10 dặm, giả vờ cường công”, ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh nhìn đám người Cố Ưu Mặc chậm rãi nói.

“Thiên Mệnh, cháu muốn dùng hành động này để thăm dò tình hình của Huyền Lạc Quan”, Cố Ưu Mặc cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói.

“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, thản nhiên nói: “Có điều, quan trọng là mười ngày tới, đều phải giả trang cường công nhưng không xâm phạm, dùng chiêu này để mài mòn sự cảnh giác của sĩ tốt Bắc Việt Quốc trong Huyền Lạc Quan”.

“Ồ”, Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh Huyết Xích quân đều nhíu mày, không biết Cố Thiên Mệnh đây là có ý gì.

“Binh thư vận: Binh giả, quỷ đạo vẫn”, Cố Thiên Mệnh nhìn về phía Huyền Lạc Quan, khẽ nói: “Huyền Lạc Quan càng có vẻ bình tĩnh, lại càng đáng ngờ, không được chủ quan”.

“Binh thư vận: Binh giả, quỷ đạo vẫn”, Cố Thiên Mệnh nhìn phương hướng Huyền Lạc quan, nhẹ giọng nói: “Huyền Lạc quan càng lộ ra yên bình, lại càng ẩn chứa tai quái, đừng quá chủ quan”.

“Thằng nhóc thối, sao trước đây ta không biết cháu lại là người có tâm cơ như vậy?”, Cố Ưu Mặc nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, như cười như không nói.

“Nhị thúc, đó là vì thúc không hiểu cháu”, Cố Thiên Mệnh hơi hơi nhún vai, chẳng hề kiêng dè đáp trả lại.

“Thằng nhóc chết tiệt, trước đây bản thân là dáng vẻ khốn nạn thế nào trong lòng mình còn không rõ hay sao? Còn phải đi tìm hiểu?”, Cố Ưu Mặc trợn trắng mắt, chế nhạo nói.

Chúng tướng lĩnh Huyết Xích Quân thấy hai người Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh đối chọi như vậy đều im lặng mỉm cười, cũng không lên tiếng quấy rầy.

"Khụ...", Cố Thiên Mệnh chỉ trả lời bằng một tiếng ho nhẹ, không muốn nhắc lại những hành vi ngông cuồng trong quá khứ nữa.


“Được rồi, trận chiến này liền nghe theo kiến nghị của cháu.

Huyền Lạc quan vô cùng quan trọng, Bắc Việt quốc chắc chắn sẽ không chỉ để một mình Âu Bác Xuyên trấn giữ như vậy”, Cố Ưu Mặc không bông đùa nữa, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

“Vâng”, Cố Thiên Mệnh cùng các tướng lĩnh đều chậm rãi gật đầu.

Ngày hôm sau, bình minh ló dạng.

Khi tia nắng ấm áp yếu ớt đầu tiên chiếu rọi xuống mặt đất, đại quân Huyết Xích ba vạn lính đã sẵn sàng xuất kích, nhanh chóng tiến về phía Huyền Lạc quan.

Rầm rập rầm rập…
Tiếng vó sắt dậm xuống nền đất hướng về phía Huyền Lạc quan như khiến cả không gian rung chuyển.

Bên trong Huyền Lạc quan giờ phút này tựa hồ đã triển khai phòng ngự từ lâu, đá tảng cùng cung tên chất đống trên tường thành, xem ra vô cùng khẩn trương.

Khi đại quân Huyết Xích tiến tới nơi chỉ cách Huyền Lạc quan năm dặm, bức tường thành tối tăm hùng vĩ của Huyền Lạc quan cũng hiện rõ trước tầm mắt mỗi người.

"Toàn quân nghe lệnh,cử ba nghìn quân thiết kỵ đến Huyền Lạc quan thách thức, không công kích.


Nếu quân địch muốn đánh, rút lui là được".

Cố Thiên Mệnh ngồi trên chiến mã híp mắt nhìn cung tên cùng đao kiếm sắc bén được dựng lên trên tường thành, giơ tay ra lệnh.

Cố Ưu Mặc giao lại quyền quyết định sách lược của trận này cho hắn, ông ấy muốn nhìn xem hắn có tài cầm quân hay không, rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh.

Dẫu sao thì ông ấy hiện tại cũng càng ngày càng nhìn không thấu đứa cháu trai này của mình nữa.

"Vâng!"
Ngay lập tức ba nghìn thiết kỵ tách khỏi đại quân Huyết Xích mà lao ra ngoài, cuốn lên cát vàng mù mịt đầy trời.

Thủ thành của Huyền Lạc quan là Âu Bác Xuyên thấy vậy vô cùng căng thẳng mà phân phó sĩ tốt Bắc Việt tại Huyền Lạc quan chuẩn bị phòng thủ bất cứ lúc nào, bầu không khí vô hình áp bức tới cực điểm.

Bùm bùm bùm....

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận