Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Cố Thiên Mệnh vận chuyển huyền khí trong cơ thể, chậm rãi chạm vào một màng mỏng tu vi kia.

Hô hấp của hắn càng lúc càng nặng, khí tức cùng bức người hơn.

Bốn phương tám hướng linh khí bắt đầu khởi động quanh thân thể hắn, làm cho chung quanh người mơ hồ có một cỗ gió nhẹ.

Từ lần trước đột phá đến cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, Cố Thiên Mệnh liền một mực mài giũa tu vi của mình, hi vọng có thể củng cố nền tảng vững chắc và hoàn mỹ hơn.

Hôm nay trải qua một phen huyết chiến, Cố Thiên Mệnh đã không kìm nén được huyền khí rục rịch trong cơ thể, hắn biết cảnh giới Linh Huyền trung kỳ đã hoàn toàn vững chắc.

Bởi vậy, hôm nay chính là cơ hội đột phá, không thể bỏ lỡ.

Từng đợt gió phiêu tán khắp bốn phía quanh Cố Thiên Mệnh, như muốn xuyên qua cơ thể hắn.


Thời gian trôi qua, Cố Thiên Mệnh nhắm mắt ngồi xếp bằng trên ván gỗ, hơi thở của hắn càng thêm bàng bạc và nhiếp nhân tâm hồn hơn.

Ầm!
Rốt cục, theo một tiếng kêu rên, Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở hai tròng mắt thâm sâu ra.

Linh Huyền hậu kỳ, rốt cuộc cũng đã đột phá, hơn nữa tu vi này còn là trải qua thiên uy bách luyện, so với võ giả cùng cảnh giới, huyền khí của hắn nồng đậm hơn nhiều.

“Sắp rồi...”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, con ngươi sắc bén nhìn bầu trời, siết chặt hai tay.

...!
Cùng lúc đó, tin tức về trận chiến Huyền Lạc quan, thông qua tốc độ cực nhanh truyền đến các nước xung quanh thậm chí là các ngóc ngách của vùng đất Bách Quốc Chi Địa.

Một trận Huyền Lạc quan, Huyết Xích đại quân giả vờ công thành nhiều lần, hao hết sĩ khí của quân Bắc Việt trấn thủ Huyền Lạc quan, sau đó dưới tình huống quân Bắc Việt mai phục, Cố Ưu Mặc dẫn binh cường thế đánh hạ Huyền Lạc quan.

Phi lang tướng quân Dụ Hồng danh chấn thiên hạ của Bắc Việt quốc xuất chiến, bị Cố Ưu Mặc chém chết ngay tại chỗ.

Sau đó Cố Ưu Mặc hạ lệnh tru sát hơn 1 vạn quân Bắc Việt quốc bị bắt làm tu binh, tàn nhẫn vô cùng.

Từng đạo tin tức lan đến hoàng thành Thiên Phong quốc, nhấc lên muôn vàn sóng lớn.

“Không nghĩ tới quân Bắc Việt quốc lại phái Phi lang Dụ Hồng, chỉ là...! vẫn như cũ không ngăn cản được bước chân bắc phạt của Huyết Xích”, quân thượng Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ, nội tâm có chút khiếp sợ thì thào nói khẽ.

Phải biết rằng, Phi lang Dụ Hồng, cũng là một cường giả Địa Huyền trung kỳ chân chính, nhưng lại bị Cố Ưu Mặc đánh chết trong vạn quân, tin tức này không thể không dọa người.

“Trong vạn quân, nộ trảm Dụ Hồng”, trên đại điện hoàng cung, một vị quan văn không khỏi run rẩy thân thể, nuốt một ngụm nước bọt lộ ra vẻ kinh hãi, thấp giọng lẩm bẩm: “Phi lang Dụ Hồng, năm đó chính là hung tướng chấn nhiếp các nước xung quanh, lại...!chết như vậy sao?”

“Thật sự không hổ là Huyết Hùng tướng quân! Không, phải nói là Huyết Hùng nguyên soái.

Ông ấy vẫn ...!dũng mãnh và làm cho người ta cảm thấy rung động như năm đó”.

“Trên quân báo nói, người chủ đạo và hạ lệnh trận chiến Huyền Lạc quan trên cơ bản đều là Kỳ Song tướng quân, có lẽ đây hẳn là sự thật chứ?”, có người giật mình một lúc lâu.

“Nguyên soái còn chưa đến mức nói dối quân tình để tăng thêm công lao cho Kỳ Song tướng quân, dù sao, Kỳ Song tướng quân chính là thiên kiêu tái thế, đương thời có mấy người có thể sánh được”.

Một vĩ võ tướng cười khổ lắc đầu, không khỏi nghĩ đến chuyện ở Nam Uyên quốc của đoàn người Cố gia thời gian trước.

Lời này vừa nói ra, bá quan đều hoàn toàn ngây ngẩn, không khỏi cảm thán trong lòng: “Đúng vậy! Thiên kiêu như Kỳ Song tướng quân, cần gì phải nói dối để tăng danh tiếng của mình chứ.

Hắn đã nổi danh thiên hạ, đứng ở nơi mà vô số người nhìn không tới rồi”.

Giờ khắc này, vốn dĩ còn đang chế giễu Cố Ưu Mặc lại dám nói ra lời cuồng ngôn, muốn đánh hạ 10 tòa thành Bắc Việt quốc, đều âm thầm tự giễu, không còn chút tâm tư bất kính với Cố gia nữa.

Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ trầm mặc hồi lâu, mới phất tay hạ lệnh nói: “Truyền lệnh của trẫm, lệnh cho đại quân các quân doanh điểu khiển binh lực, hỏa tốc chạy tới Huyền Lạc quan, sẵn sàng chuẩn bị trợ giúp Trấn quốc nguyên soái”.


“Vâng!”
Bách quan nhao nhao hành lễ đáp.

Từ nay về sau, Cố gia, đương hưng!
Trên dưới Cố gia, đều là thiên kiêu anh hào, trong Thiên Phong quốc không ai có thể bì được, văn võ bá quan đều biết, Cố gia từng đứng ở đỉnh phong, thật sự đã trở lại, hơn nữa sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh.

“Ai...” một số quan viên nhớ tới hình ảnh lúc trước của ông cụ Cố muốn cầu hôn cho Cố Thiên Mệnh, chính mình lại tìm đủ lí do để cự tuyệt.

Nghĩ đến đây, bọn họ đều không nhịn được mà thở dài một tiếng, âm thầm mắng mình một câu đồ thiển cận!
Trong lúc đó, rất nhiều người đều đem ánh mắt đặt trên người ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên cười đến gió xuân đầy mặt, căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

“Ai...”, đối với việc này, những quan viên năm đó cự tuyệt lời cầu hôn của ông cụ Cố, đều thở dài chạy trốn khỏi đại điện, trong lòng khó chịu buồn bực đến cực điểm..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận