Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Chẳng mấy chốc, Công Lương Tử Trạc liền dẫn dắt các tướng sĩ chậm rãi tiếp cận đến dưới chân tường thành Diệp Thành.

Bầu không khí khẩn trương càng lúc càng như đông cứng lại, ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ những lưỡi kiếm như muốn xuyên phá chín tầng mây.

“Tướng thủ thành của Diệp Thành ở đâu? Còn không mau trợ giúp bổn tướng tiêu diệt tặc tử, còn đợi tới lúc nào?”
Công Lương Tử Trạc thấy vậy, lập tức liền vận chuyển huyền khí ở tu vi Đại Huyền trung kỳ, rống lên vào trong Diệp Thành.

Theo nhận định của ông ta, mấy người Cố Ưu Mặc đã không khác gì một xác chết.

Chỉ cần Diệp Thành và đại quân của ông ta nội ứng ngoại hợp, liền có thể không tốn hơi sức giải quyết họ.

Một lúc sau, trên tường Diệp Thành xuất hiện từng đoàn bóng người, hơn nữa còn dựng lên vô số tên nhọn, có một loại khí thế muốn xuyên phá trời xanh.

“Tướng thủ Diệp Thành, Tư Như Tâm có mặt!”

Một lúc lâu sau, một bóng dáng phóng khoáng xuất hiện trên tường thành, Tư Như Tâm, một nữ tướng quân tầm bốn mươi tuổi xem ra cực kỳ oai hùng bức người.

Công Lương Tử Trạc lập tức hét lên: “Tư Như Tâm, giúp bổn tướng diệt địch!”
“Vâng!”
Tư Như Tâm cúi đầu liếc Cố Ưu Mặc một cái, trong mắt không kìm được lộ ra một tia kích động, sau đó ngẩng đầu nhìn Công Lương Tử Trạc ở phía xa, ngưng khí đáp.

“Giết…”
Vào lúc này, đại quân Bắc Việt quốc đã ép gần phía trước Cố Ưu Mặc cùng Huyết Xích quân, tiếng hét giết chóc kinh thiên động địa.

Tư Như Tâm nhìn một màn này, hùng hổ hét lớn: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
Ngay lập tức, vô số sĩ tốt trên tường thành đều kéo căng thần kinh, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Tư Như Tâm.

“Giết chết… quân giặc Bắc Việt quốc, bắn tên!”
Tư Như Tâm nhìn xuống đội quân Bắc Việt quốc với đôi mắt chất chứa vô vàn tâm tư, tay phải phất mạnh, hô lớn.

Mệnh lệnh này khiến vô số người chết lặng, kèm theo tiếng hô là hàng ngàn hàng vạn mũi tên như mưa xối xả dội xuống đội quân Bắc Việt quốc đang ồ ạt truy giết tới kia.

"A….", vô số tướng sĩ Bắc Việt quốc chưa kịp làm bất cứ chuẩn bị gì đều hét lên trong kinh hoàng, chỉ có thể bất lực trợn mắt nhìn bản thân và đồng đội bị làn mưa tên bất tận nuốt chửng.

Công Lương Tử Trạc tai nghe được mệnh lệnh của Tư Như Tâm, mắt nhìn cảnh tượng như bầy thiêu thân của quân mình trước mắt mà phẫn nộ đến cực điểm phóng vọt lên trời, căng họng tới nỗi nổi đầy gân xanh, gầm lên: "Tư Như Tâm, ngươi có ý gì? Muốn chết!"
Tư Như Tâm hoàn toàn ngó lơ Công Lương Tử Trạc, chỉ từ từ cúi người với Cố Ưu Mặc đang ở dưới tường thành.

"Nguyên phó tướng Huyết Xích quân Tư Như Tâm, tham kiến Huyết Hùng tướng quân!"
Tư Như Tâm nhìn vào ánh mắt Cố Ưu Mặc, tràn ngập các loại sóng kích động.

Nàng ta đã rất nhiều năm không trở về Thiên Phong quốc, lại có thể 1 lần nữa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc này của Cố Ưu Mặc, vì vậy vô cùng mừng rỡ cùng kích động.


“Như Tâm, nhiều năm không gặp, vất vả cho ngươi rồi”, Cố Ưu Mặc cũng có chút cảm khái ngẩng đầu nhìn Tư Như Tâm đứng sừng sững trên tường thành, nhẹ giọng thăm hỏi.

Tư Như Tâm, tướng lĩnh của Huyết Xích quân, giống như đám người Đồ Phu cùng Phong Ngạo Cẩm, là võ giả cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ.

Thế nhưng, từ 10 năm trước, Cố gia vì phái người đến Bắc Việt quốc làm nội ứng, liền lựa chọn Tư Như Tâm.

Bởi vì thân phận phụ nữ của Tư Như Tâm tương đối dễ giấu mình, cho dù là đám quan văn võ trong Thiên Phong quốc cũng không biết đến sự tồn tại của Tư Như Tâm.

Thế nên, dưới sự đồng ý của ông cụ Cố cùng các tướng lĩnh Huyết Xích quân, Tư Như Tâm liền âm thầm đi tới Bắc Việt quốc.

Trải qua 10 năm phát triển này, Tư Như Tâm cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đứng vững gót chân ở Bắc Việt quốc, chờ đợi 1 ngày nào đó Huyết Xích quân triệu hoán.

Mặc dù nhiều năm trôi qua như vậy, Tư Như Tâm vẫn như cũ không quên thân phận của mình, nàng ta là tướng lĩnh của Huyết Xích quân, là tướng quân của Thiên Phong quốc.

Toàn bộ Diệp Thành, dưới sự thống lĩnh của Tư Như Tâm, dần phát triển thành thể lực của mình, trở thành 1 thanh lợi kiếm.

Khi biết được hai chân Cố Ưu Mặc khôi phục, nhậm chức trấn quốc nguyên soái, thống binh bắc phạt mà đến.


Tư Như Tâm liền biết mình rốt cục cũng có thể trở về Thiên Phong quốc, cũng có thể dùng dưỡi dao sắc bén ẩn mình 10 năm của mình đối phó Bắc Việt quốc.

“Tướng quân, nghiêm trọng rồi”, Tư Như Tâm vẫn thích xưng hô Cố Ưu Mặc là Huyết Hùng tướng quân, bởi vì lúc trước bọn họ là chiến hữu sinh tử cùng nhau trên chiến trường.

“Hôm nay, chính là ngày Huyết Xích quân dương uy.

Như Tâm, trợ giúp bổn soái một tay”.

Cố Ưu Mặc nhìn quân Bắc Việt quốc từ bốn phương bắt đầu khởi động, quay đầu trầm giọng nói với Tư Như Tâm.

Hiện tại không phải là thời điểm ôn chuyện, Cố Ưu Mặc cùng Tư Như Tâm rất nhanh liền đem suy nghĩ đang dâng lên trong lòng áp chế xuống, trịnh trọng không thôi.

“Huyết Xích quân Tư Như Tâm, nghe lệnh!”
Tư Như Tâm ưỡn dáng người anh khí bức người, lớn tiếng đáp lại..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận