Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


“Cố gắng lên.

Ngày tháng sau này con rất dài, và con đường của các ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.

Đợi đến khi các ngươi thật sự trưởng thành, ta còn cần các ngươi tương trợ, đây chính là lý do bổn công tử bồi dưỡng các ngươi, đã hiểu chưa?”
Cố Thiên Mệnh không trách cứ Cung Tâm Nguyệt mà kiên nhẫn giải thích.

“Đã hiểu, Tâm Nguyệt nhất định sẽ cố gắng tu hành để ngày sau có thể giúp đỡ công tử”.

Đối với Cung Tâm Nguyệt mà nói, mặc kệ Cố Thiên Mệnh có lừa gạt bọn họ hay không, nàng ta đều tin tưởng vào những gì hắn nói.

Bởi vì, nàng ta chỉ muốn trấn an trái tim xao động của mình, để cho mình có lý do tiếp tục đi tiếp.

Khép lại đôi mắt đẹp, Cung Tâm Nguyệt không còn khủng hoảng và lo sợ như trước nữa.

Chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh, nàng ta có cảm giác nội tâm của mình bị dáng người áo trắng thon dài phía trước bao phủ, trái tim xao động bất tri bất giác bình yên hơn.


“Chúng ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của công tử”, Thượng Quan Hải thấy Cố Thiên Mệnh không tức giận, nội tâm căng thẳng cũng hơi buông lỏng, vội vàng cung kính nói.

“Không phụ sự kỳ vọng của công tử”, đám người đồng thanh nói theo.

Đám nhóc này...!
Nghe thấy câu nói ấy, khóe miệng Cố Thiên Mệnh không khỏi nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

“Đứng dậy đi! Sau này đừng tùy tiện quỳ gối, hiểu chưa? Còn nữa, chờ các ngươi thật sự bước vào con đường tu đạo hãy nói lời này với ta, hiện tại các ngươi quá yếu đuối”.

Cố Thiên Mệnh phong khinh vân đạm mím môi mỏng, mái tóc đen phiêu dật theo gió, vô tình có một tia thanh nhã nho mặc toát ra.

“Vâng, công tử”, Cố Thiên Mệnh nghi ngờ, đây cũng là điều bọn họ lo lắng sao.

Bọn họ lo lắng mình vừa ra khỏi hang hổ, lại vào hang sói.

Hiện giờ nhận được câu trả lời của Cố Thiên Mệnh, tia lo lắng sợ hãi cuối cùng trong lòng cũng theo gió bay đi, chỉ có sự sùng bái nồng đậm.

Đợi đến ngày sau tu hành thành công, liền có thể trợ giúp công tử!
“Các ngươi thu dọn hành lý một chút, lát nữa toàn bộ sẽ rời khỏi Cố gia”, không đợi mọi người kịp phản ứng, lời nói của Cố Thiên Mệnh khiến tất cả cảm thấy khủng hoảng.

“Công tử, xin đừng đuổi chúng ta đi, cầu xin ngài”, Cố Thiên Mệnh vốn định nói tiếp, đột nhiên bị một nữ tử cắt đứt, trên gò má trắng nõn của cô gái lộ ra vẻ hoảng sợ, trong hốc mắt có lệ đang tuôn rơi.

“Công tử, có phải chúng ta có chỗ nào không tốt, vì sao đột nhiên muốn đuổi chúng ta đi?”, đáy lòng Thượng Quan Hải trầm xuống, hắn biết Cố Thiên Mệnh là quý nhân của đời mình, nếu mất đi rồi, tương lai của hắn sẽ toàn một màu đen.

Thân thể không nhịn được run rẩy, hai đầu gối vô thức muốn quỳ xuống cầu xin.

“Công tử, vừa rồi là Tâm Nguyệt không tốt, không nên nghi ngờ công tử, cầu xin người”, Cung Tâm Nguyệt cũng chấn động hốt hoảng.

“Công tử”, lập tức, tiếng nức nở cầu xin truyền khắp tiểu viện.


"Được rồi! Đều câm miệng cho bổn công tử”.

Cố Thiên Mệnh thâm trầm vuốt chán, nhìn về đám người mà quát lớn.

Trong nháy mắt, trong sân liền yên tĩnh lại, không có ai mở miệng khẩn cầu, chỉ là thanh âm nức nở kia vẫn như cũ không cách nào ngừng lại.

“Các ngươi có thể nghe ta nói xong hay không, bổn công tử đã nói muốn đuổi các ngươi đi chưa?”, Cung Tâm Nguyệt khẽ gạt nước mắt, giọng Cố Thiên Mệnh nhu hòa hơn vài phần:“Để cho các ngươi rời khỏi Cố gia là vì tránh tai mắt của một số người, nếu các ngươi vẫn ở đây, sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này”.

“Còn nữa, đợi sau khi rời khỏi Cố gia, các ngươi chia làm vài đội nhỏ ra khỏi thành, sau đó đến một sơn cốc cách đây 10 dặm về phía tây nam tụ họp.

Đợi nửa đêm, ta sẽ đến đó tìm các ngươi, hiểu rõ chưa?”
Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng nói:“Sơn cốc kia không có người ở, lúc ta hồi kinh đã tìm hiểu qua, rất thích hợp cho sự phát triển sau này của các ngươi, đó cũng sẽ là nơi để ở lâu dài”.

“Ồ...!miễn không đuổi chúng ta đi là được rồi”, một cô gái cúi đầu, lau nước mắt nói.

“Thì ra là như vậy, chúng ta biết rồi, lát nữa sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi Cố phủ”, Cung Tâm Nguyệt thản nhiên cười, phảng phất không khí xung quanh vì đôi môi đỏ mọng của nàng ta mà trở nên ngưng đọng.

Vẻ mặt căng thẳng của Thượng Quan Hải cũng biết mất, bọn họ rất sợ bị Cố Thiên Mệnh bỏ rơi, như vậy sẽ phải lưu lạc một lần nữa, thậm chí bị người ta bắt mang đi bán.

“Bổn công tử nhìn rất đáng sợ sao?”, Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm vào đám người Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải, ra vẻ trầm ngâm hỏi ngược lại.


"Ừm...!Nhưng mà, công tử là người tốt, người tốt nhất trên đời này, chính là công tử.


Cung Tâm Nguyệt thế nhưng gật gật đầu, cho rằng lúc Cố Thiên Mệnh mặt lạnh rất đáng sợ.

Có điều bây giờ nàng ta không còn sợ hãi nữa mà lè lưỡi trêu ghẹo đáp lại.

Cố Thiên Mệnh không trả lời mà nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc đen của Cung Tâm Nguyệt, mỉm cười.

Có thể gặp được công tử, thật sự là may mắn lớn nhất trong cuộc đời nàng ta.

Đối với đám nữ nhân và Cung Tâm Nguyệt mà nói, ý nghĩa sống hiện tại của các nàng chính là nỗ lực tu hành, tương lai mới có thể đi theo bước chân của công tử, mới có thể làm bạn bên cạnh công tử.

Đời này như vậy cũng là đủ rồi..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận