Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Trong lòng Cố Nghị biết rất rõ chỉ cần mình sống lâu thêm một ngày, Cố Thiên Mệnh sẽ có thêm một ngày sống vô ưu vô lo, thêm một ngày có thể làm người ngoài trợn mắt nói lời bịa đặt như thế này.
Nếu Thiên Mệnh thực sự tuấn tú lịch sự như trong lời họ nói thì tốt biết bao!
Cố Nghị thầm thở dài trong lòng:“Haiz, chuyện đến nước này, chỉ mong tương lai thằng nhóc này đừng gây ra tai hoạ quá lớn! Không thì sau này mình buông tay rời đi, Cố gia sẽ thật sự một thân một mình không ai giúp đỡ”.
Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên trái Cố Nghị, dù giác quan thứ sáu đã mở, ký ức kiếp trước đã khôi phục, hắn cũng phải cảm khái rằng bộ dạng làm bộ làm tịch của những người này quả thật… khiến hắn vô cùng khâm phục.
Một lát sau, những lời nịnh hót trong đại đường dần dần biến mất.
Cố Nghị hé bờ môi nhăn nheo khô khốc của mình, nhìn lướt qua mọi người, lên tiếng:“Cảm ơn các vị đại nhân đã đến mừng lễ trưởng thành của Thiên Mệnh, lão phu xin mời các vị một ly”.
Nói xong, Cố Nghị bưng ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi.

Nhìn ly rượu đã cạn mà Cố Nghị đặt xuống, mọi người kinh ngạc, vội vàng nâng ly, đồng thanh đáp:“Cố lão tướng quân khách sáo rồi”.
Sau đó mọi người cũng uống hết rượu trong ly của mình, không dám thất lễ dù chỉ nửa phần.
“Hừm!”, một tiếng hừm lạnh lùng phá vỡ bầu không khí vui vẻ náo nhiệt này.
Lý gia, Lý Thiên Nguyên, tuổi gần bảy mươi, cũng là thần tử đắc lực từng lập chiến công giống như Cố Nghị.

Ông ta là quan nhất phẩm, quan hàm là Thái phó của Thái tử, phụ trách việc xử lí chính sự triều đình giúp đương kim thiên tử, có thể nói là quyền thế ngập trời.
Lý Thiên Nguyên là gia chủ đương nhiệm của Lý gia, cũng là tổ phụ của Lý Sương Nhi.
Mà Lý Sương Nhi chính là đương sự bị Cố Thiên Mệnh trêu ghẹo một tháng trước, cũng là cô nương câm nổi tiếng ở kinh thành.
Cố Nghị vội vàng nhìn về phía Lý Thiên Nguyên đang ngồi trên ghế khách quý, trong mắt lặng lẽ thoáng hiện vẻ ảm đạm:“Hôm nay ngoài việc tổ chức lễ trưởng thành cho Thiên Mệnh, tiếp theo lão phu có một chuyện cần thông báo với các vị đại nhân”.
Ông ấy vừa dứt lời, các quan viên có mặt ở đây đều ngạc nhiên.

Họ có thể nắm giữ chức cao thì đều là người thông minh, lập tức đoán được bảy tám phần chuyện mà Cố Nghị sắp nói.
“Chuyện gì? Nếu Cố lão tướng quân không ngại thì cứ nói thẳng”, nhưng dù đã đoán được, mọi người vẫn giả vờ không biết hỏi.
Cố Nghị đưa mắt nhìn về phía Lý Thiên Nguyên, ông ta xụ mặt gật đầu, sau đó Cố Nghị mới chậm rãi lên tiếng:“Các vị đại nhân, sau khi lão phu và Lý đại nhân bàn bạc, cả hai bên đều có ý trở thành thông gia nên sẽ cho Thiên Mệnh và hòn ngọc quý trên tay Lý đại nhân nên duyên phu thê”.

“Một tháng sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ”.
Soạt!
Mặc dù mấy ngày trước Cố gia và Lý gia xin ý kiến của đương kim Thánh thượng, Thánh thượng đã tán thành thông qua chiếu thư, nhưng lúc này Cố Nghị nhắc lại lần nữa vẫn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cố gia và Lý gia vốn là gia tộc đứng đầu Thiên Phong Quốc, sức ảnh hưởng vô cùng lớn, bây giờ lại trở thành thông gia chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, sau này còn có ai dám chọc giận hai vị chúa sơn lâm này nữa.
“Chúc mừng Cố tướng quân, chúc mừng Lý đại nhân”, sau vài giây yên lặng lập tức có người đứng dậy chắp tay nói hùa theo.
“Chúc mừng lão tướng quân, nghe nói thiên kim của Lý đại nhân có dung mạo như tiên, là một đôi trời đất tạo nên với Cố tam công tử, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới uống một ly rượu mừng”.

Những lời chúc mừng lần lượt vang lên từ bốn phía nhưng lại làm cho Cố Thiên Mệnh hoàn toàn im lặng.
“Việc này...!Ông nội...”, Cố Thiên Mệnh đột nhiên giật mình, con ngươi co rụt cực nhanh, hắn cũng không biết làm sao: “Chuyện đến nước này thì có vẻ như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi”.
Ban đầu Cố Thiên Mệnh còn định kéo dài thời gian, nhưng khi Cố Nghị thông báo chuyện này ngay trước mặt các vị đại nhân, ý nghĩa trong đó đã trở nên khác.


Rõ ràng Cố Nghị đang muốn đe doạ các quan viên và gia tộc lớn trong kinh thành, để cho họ biết rằng dù ông ấy không còn là Cố Nghị của năm xưa thì vẫn có thể tiếp tục bảo vệ Cố gia.
Quyết định này của Cố Nghị, một là để đe doạ những kẻ xấu đến từ khắp nơi, hai là hi vọng cuộc sống sau này của Cố Thiên Mệnh vẫn có thể vô ưu vô lo, ba là để giải quyết việc Cố Thiên Mệnh sỉ nhục tiểu thư Lý gia Lý Sương Nhi lúc trước, từ đó cho hắn ở rể Lý gia.

Dù mọi người có ghét Cố Thiên Mệnh thế nào thì cũng không thể ra tay, thậm chí còn phải bảo vệ vị cô gia hời Cố Thiên Mệnh này.
Cố Thiên Mệnh nhìn gò má của Cố Nghị, có thể thấy rõ phần tóc mai bạc trắng của ông ấy, hắn bất giác siết chặt hai nắm tay, lẩm bẩm:“Ông nội, vì sự an toàn của cháu mà ông vứt bỏ cả sự oai phong và trang nghiêm còn sót lại của mình, như vậy có đáng không?”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận